TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Đến bãi đậu xe của bệnh viện thành phố, An Nhu nín thở, nhìn vạch đậu xe trong gương chiếu hậu, lùi vào từng chút một, không hề lấn vạch.
An Lâm ngồi ở hàng ghế sau vốn đã muốn nhảy ra khỏi xe nhưng lại bị Diêm Minh kéo lại nên chỉ có thể nghiến chặt răng hàm, nhìn thân xe dần đi ra sau.
“Cảm ơn cậu.” Diêm Minh nắm lấy cổ tay An Lâm: “Sau khi tôi trở về sẽ giám sát An Lâm làm càng sớm càng tốt, để cậu ấy viết thêm phiên ngoại.”
“Cảm ơn.” An Nhu nói lời cảm ơn chân thành.
“Đoạn đường tiếp theo tôi và An Lâm tự đi là đủ rồi.” Diêm Minh cười khẽ: “Tôi biết cậu đến từ tận thế.
Ở thế giới đó có thể cậu vẫn còn có chuyện phải lo lắng, nhưng điểm ranh giới từ thế giới tận thế đến thế giới này không ổn định, có khi cậu sẽ không thể nào quay lại được đây, vì vậy...”
“Không sao đâu.” An Nhu xua tay, mở khóa cửa xe.
An Lâm bị Diêm Minh kéo đi, mới đi được hai bước lại quay lại, mở cửa xe, ôm An Nhu, lưu luyến không rời đưa điện thoại di động cho An Nhu.
Đối với việc chia tay này, An Nhu cũng là trước lạ sau quen, sau khi cầm lấy điện thoại di động của An Lâm, việc đầu tiên là mở chỗ trả lãi ra xem cậu ấy có nợ gì không.
“Sự tin tưởng cơ bản giữa người với người đâu rồi!” Vẻ mặt An Lâm nghiêm túc: “Lần này tôi sẽ không để cho cậu gánh nợ cho tôi, cậu phải tin tưởng tôi!”
An Nhu không tin, mở mục “tài khoản riêng” ra, phát hiện An Lâm đã để số tiền bồi thường mà lúc trước cậu cho đối phương làm khoản đầu tư trong thời gian năm năm, là loại tự động gia hạn.
“Mặc dù mức lãi suất này có vẻ cao, nhưng tôi chắc chắn sẽ không thể theo kịp với lạm phát.” An Lâm phân tích nhanh cho An Nhu: “Cho nên tôi đã lấy bao lì xì mà cậu cho tôi đợt trước đi đầu tư vào quỹ đầu tư.
Khi nào tôi quay lại có khi lại là một triệu phú, đi đến đỉnh cao của cuộc đời cũng nên đấy! Tới lúc đó, việc đầu tiên phải làm sẽ là tới siêu thị mua que cay, mỗi vị một túi, muốn ăn gì thì mua đó, không cần nhìn giá...”
Diêm Minh đi tới, kéo An Lâm đang thao thao bất tuyệt nói không ngừng về tương lai đi.
An Nhu ngồi trong xe bất đắc dĩ vẫy tay với hai người, nhìn bóng dáng họ khuất dần ở lối vào, sau đó chậm rãi quay lại, xoay kính chiếu hậu, chiếu vào mắt mình.
Cậu không cần biết ranh giới giữa thế giới này và thế giới tận thế.
Bởi vì cậu không có gì phải lo lắng về thế giới đó cả.
Không hiểu vì sao An Nhu đột nhiên nhớ tới những gì mình đã nghe được ở kiếp trước, những đánh giá của mọi người về Mạc Thịnh Hoan trước khi tai nạn xảy ra.
Là đứa con của trời, hai mươi ba tuổi đã là tiến sĩ trở về từ nước ngoài, đẹp trai hướng nội, khí chất xuất trần, làm việc tỉ mỉ kín kẽ, ổn định điềm tĩnh, lúc đó danh tiếng rất cao.
An Nhu nhìn gương chiếu hậu, không nhịn được mà đưa tay lên xoa mặt mình, sau khi bỏ tay ra vẻ mặt cũng đã trở lại bình thường.
An Nhu chỉnh lại bộ vest màu đen trên người rồi lái xe đến nơi tổ chức tang lễ.
Chuyện của ngày hôm nay vẫn còn rất nhiều.
Khi còn sống không cần biết có hoành tráng như thế nào thì sau khi chết cũng chỉ là một nắm đất vàng.
Chuyện khiến An Nhu được an ủi là đám tang được Mạc Thịnh Hoan tổ chức, sau khi nhà họ Lưu đến cũng rất quy củ.
Lần này ông cụ Lưu không nhổ nước bọt vào quan tài của ông cụ Mạc nữa mà chỉ thở dài một tiếng, xóa tan đi ân oán khi còn sống giữa họ.
Sau đám tang ông cụ Mạc, An Nhu và Mạc Thịnh Hoan về nhà, hai người mệt mỏi ôm nhau trong phòng ngủ rất lâu.
Di chúc của ông cụ Mạc cũng đã được công bố, Mạc Thịnh Khang trong tù không có gì cả, tất cả cổ phần của ông ta được chia thành ba phần, lần lượt được trao cho Thành Mân, Tịch Tịch và Mạc Thành Hoàn.
Bởi vì Thành Mân và Tịch Tịch còn chưa trưởng thành nên cổ phần và hoa hồng được chia sẽ do Mạc Thịnh Hoan và An Nhu tạm giữ.
Ông cụ Mạc còn lập quỹ tín thác để hàng năm Thành Mân và Tịch Tịch có được một phần kinh phí giáo dục, cho đến khi hai người kết hôn thì có thể lấy tiền trong quỹ tín thác ra, coi như là quà cưới của ông nội cho chúng.
Căn nhà tổ được để lại cho Mạc Thịnh Hoan và An Nhu, còn có một số tài sản khác do ông đứng tên cũng chia ra, cuối cùng ông để dành ra 200.000 tiền mặt cho Mạc Đóa Đóa.
Bây giờ không ai biết Mạc Đóa Đóa ở đâu, cô ta đã ly hôn với chồng, mang theo con gái biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Cô ta bị chính mẹ ruột của mình lừa gạt, nhưng so với Mạc Thịnh Khang thì còn chưa đến mức không có thuốc nào cứu được.
Trước khi lâm chung, ông cụ không hề nhắc đến Mạc Đóa Đóa, nhưng rất cuộc thì vẫn thương tiếc cho con gái mình.
Hai trăm nghìn đủ để cô ta và con gái vượt qua khoảng thời gian khó khăn này.
An Nhu không có ý kiến gì với sự sắp đặt của ông cụ, nhưng Mạc Đóa Đóa không dễ tìm cho lắm, không biết phải tìm cô ta ở đâu để đưa tiền.
Mọi chuyện đã kết thúc, An Nhu ôm Mạc Thịnh Hoan, tựa đầu vào vai anh, nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận hơi thở và nhiệt độ của người trước mặt.
Mạc Thịnh Hoan vỗ nhẹ vào lưng An Nhu như trước, giống như đang dỗ dành một người con cháu, xoa dịu cảm xúc của An Nhu.
Xung quanh yên lặng, An Nhu hơi mơ mang, đang chuẩn bị say giấc thì nghe thấy một tiếng “rầm” vang lên từ trong tủ quần áo.
An Nhu chậm rãi ngẩng đầu, ôm trán, liếc mắt nhìn cái tủ quần áo không chút khách khí.
Hiển nhiên Mạc Thịnh Hoan đã miễn nhiễm với chuyện này, anh nhìn tủ quần áo như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tủ quần áo từ từ mở ra một cái khe nhỏ, người bên trong nhìn thử ra bên ngoài dò xét rồi lại đóng tủ vào.
Trước đó đã trải nghiệm cảm giác của An Lâm và biên tập của cậu nên An Nhu đã dọn sạch tủ quần áo, đồng nghĩa với việc trong đó không có một mảnh vải nào.
Một lúc sau, An Nhu và Mạc Thịnh Hoan nghe thấy một tiếng buồn bực truyền ra từ tủ quần áo.
“Tại hạ Long Ngạo Thiên mới tới bảo địa đã quấy nhiễu hai vị, thực sự không phải là ý muốn của tại hạ.
Tại hạ có việc gấp quấn thân, có thể mượn một bộ y phục không, ân tình này sẽ kết cỏ ngậm vành báo đáp.”
Long Ngạo Thiên còn khá lễ phép, An Nhu liếc nhìn Mạc Thịnh Hoan rồi lấy ra một bộ quần áo cũ của mình.
Mạc Thịnh Hoan lặng lẽ đè tay An Nhu, treo bộ quần áo cũ về lại vào trong tủ.
An Nhu gãi đầu, lấy ra một bộ quần áo ở nhà khác của Mạc Thịnh Hoan: “Cái này thì sao?”
Mạc Thịnh Hoan lắc đầu, cất lại vào tủ, bảo An Nhu chờ mình.
Một lúc sau, Mạc Thịnh Hoan ném hai bộ quần áo vào trong tủ, An Nhu còn chưa kịp nhìn rõ đã nghe thấy từ trong tủ vang lên một tiếng cảm ơn.
“Quần áo ở đâu ra vậy?” An Nhu thấp giọng hỏi: “Hình như em chưa từng nhìn thấy?”
“Đồ thím Phương và thím Dương định mang đi quyên góp.” Mạc Thịnh Hoan cũng hạ giọng đáp lại.
“Tại hạ đi ra đây.” Có tiếng nhắc nhở truyền tới, sau đó là tiếng tủ quần áo mở ra.
An Nhu trợn to hai mắt, nhìn người đàn ông tóc dài tuấn tú mặc một chiếc áo sơ mi hoa màu xanh lam, dưới người bị bó chặt trong chiếc quần bông bằng len lạc đà in hình những bông hoa màu xanh lam, xanh lục và đỏ, hít một hơi thật sâu.
“Làm phiền hai vị.” Người đàn ông cúi người hành lễ, chỉ nghe thấy sau lưng chiếc áo hoa màu lam của anh chàng vang lên một tiếng rồi nứt ra thành một khe hở dài.
Người thanh niên trước mặt rõ ràng là hình mẫu điển hình của những người làm chuyện đại sự, hoàn toàn không quan tâm đến vết nứt sau lưng, trầm giọng hỏi: “Xin hỏi hai vị có nhìn thấy một nam nhân cao tầm này, tóc dài ngũ quan vừa sinh động vừa tuấn tú không?”
“Ý anh là An Lâm đúng không?” An Nhu cười lễ phép.
“Đúng, là An Lâm!” Long Ngạo Thiên nghe thấy tên An Lâm, mắt liền sáng lên.
“Cậu ấy bỏ trốn cùng một người đàn ông khác rồi.” An Nhu nói cho Long Ngạo Thiên chân tướng với vẻ tiếc nuối.
“Không phải, ngài hiểu lầm rồi.
An Lâm bị kẻ xấu chặn đường, vì muốn cứu mạng nên mới phối hợp với đối phương” Long Ngạo Thiên nói hết sức nghiêm túc.
An Nhu nhướng mày.
Không ai có thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ cả.
“Có thể cho tại hạ biết phương hướng bọn họ rời đi được không?” Long Ngạo Thiên rất lo lắng: “Tại hạ vô cùng cảm kích!”
An Nhu suy nghĩ một lát, hơi do dự, rồi lại nhớ tới An Lâm đã từng nói là mình đã cho Long Ngạo Thiên một bàn tay vàng rất ghê gớm, nếu để cho hắn ở lại thế giới này tất nhiên không phải chuyện tốt lành gì.
“Tại hạ nói câu nào cũng là sự thật, xin hãy nói cho tại hạ biết.” Long Ngạo Thiên nhìn An Nhu với vẻ cầu khẩn: “Tên người xấu kia bắt An Lâm đi là vì muốn dùng An Lâm để luyện một loại tà thuật.
Bạn đang đọc bộ truyện Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính, truyện Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính , đọc truyện Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính full , Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính full , Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính chương mới