TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Trình Thịnh cười quá mức càn rỡ, khiến Bạch Tiêu cũng không nhịn được rướn môi cười, đón lấy đũa chung trong tay Mạc Thành Hoàn.
“Đây là… vấn đề vệ sinh.” Mạc Thành Hoàn hơi cúi đầu xuống, gắp đồ ăn lên ăn, che giấu nét mặt.
“Chú và chú dâu đừng giận.” Trình Thịnh cười đau bụng: “Thành Hoàn hơi có thói ở sạch, từ lúc trong bụng mẹ đến giờ vẫn luôn độc thân, không biết người yêu chung sống thế nào.”
“Ha ha.” An Nhu cười khẩy.
Mạc Thành Hoàn đúng là rất nhiều tật xấu.
Lúc vừa mới liên hôn An Nhu còn không biết, vô tình dùng đũa của mình gắp đồ ăn cho anh ta.
Kết quả là anh ta trực tiếp đẩy bát sang một bên, không ăn gì nữa.
An Nhu lúng túng thật lâu, sau này cũng không gắp đồ ăn cho anh ta nữa.
Có phải Mạc Thành Hoàn cảm thấy ai cũng như anh ta, chê cậu dùng đũa riêng gắp đồ ăn không?
An Nhu mím môi, cố ý dùng đũa riêng gắp một đũa đồ ăn cho chú.
Mạc Thịnh Hoan lẳng lặng ăn, không biểu lộ bất cứ gì.
Thấy không, có người không chê nhé!
Trình Thịnh ở một bên nhìn thú vị, không nhịn được quay sang nói với Mạc Thành Hoàn: “Này Thành Hoàn, cậu cho rằng chồng chồng người ta với nhau cần để ý nhiều vậy thật à?”
Mạc Thành Hoàn hơi khựng lại, thản nhiên ngẩng đầu: “Ba mẹ tôi ăn cơm đều sẽ dùng đũa chung.”
“Chậc, chú dì cũng để ý thật đấy.” Trình Thịnh sờ cằm: “Hình như ba mẹ tôi ăn cơm không chú ý như vậy.
Tuy cũng bày đũa chung nhưng hầu như không dùng.”
“Ba mẹ tôi cũng vậy.” Bạch Tiêu tiếp lời: “Trừ khi một trong hai người cảm mạo hoặc thấy không khỏe, bằng không lúc ăn cơm đều không dùng đũa chung.”
Mạc Thành Hoàn yên lặng.
“Đại Bạch, vậy cậu và anh kia nhà cậu thì sao? Lúc ăn cơm có dùng đũa chung không?” Trình Thịnh đánh mắt với Bạch Tiêu: “Tiết lộ tôi nghe xem nào.”
“Hầu như không dùng tới.” Bạch Tiêu cười rạng rỡ: “Hai chúng tôi đã ở chung một thời gian, có lúc còn dùng chung một ống hút, ăn chúng một cái Hamburger, thỉnh thoảng còn đổi đồ của đối phương để mặc, hai bên hiểu biết tính tình lẫn nhau.”
“Oa.” Trình Thịnh phát ra âm thanh hâm mộ.
“Những chuyện này là hành vi bình thường giữa người yêu với nhau mà.
Trừ khi là người có chứng sạch sẽ nghiêm trọng, chứ người yêu với nhau gắp đồ ăn còn dùng đũa chung mới kỳ quái ấy.” Bạch Tiêu cười nhấp một hớp trà.
Mạc Thành Hoàn để đũa xuống, cảm thấy không nuốt trôi nữa.
“Người anh em, nghe nhiều mà học hỏi.” Trình Thịnh rót trà vào cốc cho mọi người: “Cứ như cậu sẽ độc thân suốt kiếp cho xem!”
“Không phải.” Mạc Thành Hoàn kiên định phản bác, ánh mắt lần nữa nhìn về phía đối diện.
“Người anh em, tuy cậu đẹp trai nhưng cái tính lạnh băng nhỏ nhặt này không tốt nha.
Ai thích mặt nóng dán mông lạnh mãi chứ.
Nếu không phải ba mẹ có vấn đề thì còn lâu mới gả con cho cậu chịu cậu bạo lực lạnh.” Trình Thịnh nhạo báng, đặt bình trà xuống.
“Người anh em, nhân lúc còn trẻ tranh thủ xem ít phim tình yêu thần tượng đi, học xem người khác yêu đương thế nào.” Trình Thịnh ngồi trở lại vị trí, cầm đũa khoa trương biểu diễn.
“Đừng đến lúc đó gặp mặt người ta, người nhiệt tình gắp đồ ăn cho cậu, cậu lại xụ mặt hỏi: ‘Sao cô không dùng đũa chung!’
Tính tình hơi tốt thì chờ cơm nước xong sẽ kéo cậu vào danh sách đen, tính tình không tốt có khi đập thẳng đũa chung vào mặt cậu ấy!”
Trình Thịnh học gương mặt lạnh và giọng điệu thèm đòn của Mạc Thành Hoàn giống vô cùng.
An Nhu thấy vậy không nhịn được mà bật cười một tiếng, Bạch Tiêu cũng cười tủm tỉm nhìn hai bạn nối khố.
Mạc Thành Hoàn ngồi tại chỗ, mím môi giương mắt nhìn về phía cậu thiếu niên.
Quần áo An Nhu bị người kéo nhẹ, cậu quay đầu, thấy Mạc Thịnh Hoan để đũa xuống, hình như không thoải mái.
Hôm nay ở lại hoàn cảnh xa lạ đủ lâu rồi.
An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan, nói với Bạch Tiêu: “Thịnh Hoan muốn về nhà, ngày mai gặp mặt chúng ta bàn lại nhé.”
Bạch Tiêu gật đầu, đứng dậy tiễn An Nhu và Mạc Thịnh Hoan đến cửa nhà hàng.
“Dù thế nào chăng nữa, cũng vô cùng cảm ơn anh.” An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan nói.
Nếu không có bạch nguyệt quang, vị bác sĩ kia chắc chắn sẽ không đích thân đến Hoa quốc chữa bệnh cho chú.
“Chúng ta làm một cuộc đổi chác công bằng mà.
Không cần nói cảm ơn.” Bạch Tiêu liếc nhìn Mạc Thịnh Hoan: “Tôi chỉ muốn hỏi cậu… cậu thật sự biết em trai tôi ở đâu à?”
“Thật.” Chuyện đến bây giờ rồi, An Nhu cũng không cần giấu giếm gì nữa: “Nếu anh có thời gian thì có thể tra em trai An Lâm của tôi, có lẽ sẽ có kết quả anh muốn.”
“Em trai cậu?” Bạch Tiêu nghiêm túc: “Cậu ấy bao nhiêu tuổi?”
“Mười bảy.” An Nhu đáp.
“Nhưng em trai tôi qua tháng này là mười chín tuổi.” Bạch Tiêu cau mày: “Có phải cậu tìm sai người không?”
“Nếu em trai anh đi lạc bị nhà họ An nhặt được thì đương nhiên không biết tuổi cụ thể của cậu ấy, đoán một tuổi tương đương là bình thường.” An Nhu rất bình tĩnh: “Cái tín vật khèn ngọc kia ở nhà họ An, anh có thể đi hỏi một câu.”
Thiếu niên nói có lý, Bạch Tiêu trầm ngâm, gật đầu một cái.
…
Bây giờ là giờ cơm, KFC rất đông khách, An Lâm vội đến mức chân không chạm đất.
Mà đúng lúc này, có phục vụ tới gọi An Lâm, nói rằng có một khách hàng nước ngoài muốn gặp đầu bếp.
An Lâm suýt thì chửi bậy.
Cái này cùng lắm là tiệm thức ăn nhanh, mình làm theo thủ tục mà đi, nướng xong bánh mì kẹp nhân thịt, thêm rau, tương ớt, còn có thể ăn ra vấn đề được à?
An Lâm nhìn cấp dưới chiên nhân thịt, cởi tạp dề chạy ra bên ngoài, nhìn xem đồ khốn nào muốn gặp đầu bếp!
Moise cảm thấy bản thân xui xẻo cực kỳ.
Vì học sinh mà mình tâm đắc mời nên mới có một chuyến tới Hoa quốc này.
Đến giờ cơm đáng lẽ ra không nên ba hoa nói quen thuộc Hoa quốc mới phải.
Giờ thì hay rồi, vừa ra ngoài đã đi lạc với học sinh còn lại, sau đấy lại phát hiện mình không tìm được đường, điện thoại di động cũng hết pin!
Vì sao ông trời đối xử với một ông già nước ngoài sáu chục tuổi tàn nhẫn như vậy!
Moise đói bụng cồn cào, cầm đô la muốn mua đồ ăn, kết quả người ở đây hoàn toàn không nhận tiền đô, còn nói ông là tên lừa gạt, muốn gọi cảnh sát!
Vạn bất đắc dĩ, Moise chỉ có thể đi vào một tiệm đồ ăn nhanh, rưng rưng ăn hai cái hamburger, vừa định gọi nhân viên dùng đô la đổi nhân dân tệ, kết quả phát hiện nhân viên nơi này đều có một quyển ‘Thủ thuật phòng lừa bịp’, trong đó một án lệ chính là đổi tiền nước ngoài.
Cùng đường!
Moise nhìn túi đựng Hamburger trong tay, chỉ có thể vận chuyển đầu óc, tránh đường lớn chọn đường mòn, bằng không hai học trò chỉ có thể tới đồn công an bảo lãnh mình thôi.
“Tôi có thể gặp đầu bếp tiệm các cậu một chút không?” Moise thành thật hỏi, bày ra vẻ cao thâm khó lường của ông lớn học thuật.
Đầu bếp là một thiếu niên không lớn lắm, tóc hơi quăn, giận đùng đùng lao về phía ông.
“Không cần căng thẳng, ngồi xuống cái đã.” Moise tủm tỉm cười: “Hamburger cậu làm không có vấn đề gì.”
An Lâm cau mày, lặng yên nhìn ông già nước ngoài này, ngồi xuống hỏi: “Có chuyện gì xin nhanh lên một chút, tôi còn bận lắm.”
“Có lẽ cậu không biết, thức ăn đều có linh hồn.” Tiếng Trung của Moise cấp mười, lúc này chính là thời điểm phát huy.
An Lâm mê man nhìn ông già trước mặt, khó hiểu không thôi.
Thức ăn? Linh hồn?
“Tôi có thể nếm ra nỗi hối hận sâu sắc trong đồ ăn cậu làm.
Vậy nên tôi muốn hỏi có phải cậu có chuyện gì đặc biệt hối hận không?” Moise chân thành tha thiết, trừ những người đặc biệt ra, đa số mọi người đều có một chuyện khiến mình đặc biệt hối hận.
“Cái này… đúng là có.” An Lâm suy nghĩ, gật đầu nói: “Tôi thật sự có chuyện rất hối hận.”
“Có thể nói nghe một chút không?” Moise đi kéo dịch ghế ra trước, bày ra dáng vẻ chuyên chú lắng nghe.
“Không gạt ông.” An Lâm không tự chủ được cũng nhích người về phía trước: “Tôi thật sự hối hận vì từng viết ra một tra công.”
Moise đần ra ngay lập tức.
Chuyện hối hận gì thế!
“Có thể ông không quá rõ, tôi là một tiểu thuyết gia, cũng vì tôi viết ra một tra công mà cuộc sống của tôi thay đổi long trời lở đất.
Giờ tôi bị vây khốn, còn không thể về nhà.
Khỏi nói xui xẻo cỡ nào.” An Lâm thao thao bất tuyệt.
Moise gật đầu, bày tỏ mình hiểu.
Thật ra hiểu cái búa.
“Vậy cậu có từng nghĩ tới tính căn nguyên của vấn đề chưa? Ví như vì sao cậu lại viết ra tra công này.” Moise hướng dẫn từng bước.
“Tại sao viết…” An Lâm suy tư một lát: “Lúc ấy là để kiếm tiền đó mà.”
“No… No… No.” Moise xua tay: “Kiếm tiền có rất nhiều cách, cậu cũng có thể viết thứ khác kiếm tiền.
Nhưng vì sao cậu lại cứ phải lựa chọn viết tra công để kiếm tiền chứ?”
An Lâm rơi vào trầm tư, đúng vậy, tại sao viết ra anh ta.
“Hoặc là nói, trong lòng của cậu, nguyên hình tra công lấy từ nơi nào?” Moise tiếp tục phân tích.
“Hình như… là ba tôi.” An Lâm gãi đầu, ánh mắt hơi phức tạp: “Ba tôi chết sớm, mẹ tôi vẫn luôn nhắc đến chuyện trước kia của hai người họ trước mặt tôi.
Nhưng hầu như không có gì đẹp đẽ cả, toàn là than phiền.
Than phiền thói xấu của ba tôi, nói ba tôi ích kỷ, ba tôi thiên vị bà nội, không điều hòa tốt quan hệ mẹ chồng nàng dâu giúp mẹ, khiến mẹ tôi sống khổ sở.
Bà ấy lải nhải bên tai tôi rất nhiều lần, khiến tôi không tự chủ đưa ông ấy vào tiểu thuyết của mình.”
Moise gật đầu: “Cậu vừa nói là vì nhân vật tra công này nên cậu bị mắc kẹt.
Nhưng cậu có nghĩ tới thứ thực sự vậy khốn cậu là gì không?”
An Lâm nhìn ông cụ, trong lòng thoáng sinh ra cảm giác bị điểm thông.
“Hình như là… nỗi hận của tôi.”
“Hận cái gì?” Ánh mắt Moise cứ như có ma lực, khiến An Lâm không tự giác thổ lộ tiếng lòng.
“Tôi hận ba mình.
Hận ông ấy khiến mẹ tôi gặp nhiều khổ sở như vậy.
Bạn đang đọc bộ truyện Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính, truyện Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính , đọc truyện Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính full , Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính full , Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính chương mới