TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Tôi đi trên lưỡi đao, tung hoành trong đêm dài.
Đao kiếm không có mắt, đêm dài thật khó hiểu, nhưng những thứ này đều không quan trọng —— Xét cho cùng, một Alpha kiêu ngạo quật cường sẽ chẳng bao giờ cúi đầu vì bất kỳ chuyện thấp hèn nào.
—— Nhật ký của Triều Thu.
Ôn Hân vẫn đang khóc: "Làm tao sợ muốn chết, tao còn tưởng là không còn được thấy mày nữa cơ..."
Gương mặt đối diện này vừa nhỏ nhắn lại trắng trẻo, trong tròng mắt vẫn còn đọng nước mắt, còn có mấy phần mềm mại đáng thương.
Triều Thu nhìn chăm chú, không chút biến sắc mà duỗi tay lau giúp cậu, dịu dàng hỏi: "Phòng vệ sinh ở đâu?"
"Hả?" Ôn Hân khóc nấc, lại vươn tay chỉ cho y: "Bên kia..."
Triều Thu lại vỗ vỗ sườn mặt mỹ nhân khờ khạo này: "Đừng khóc."
Ôn Hân: "Hở?"
Đối diện với gương mặt căng cứng của anh em chí cốt, còn nhỏ xíu với trắng hơn y, âm thanh trầm thấp tràn ngập từ tính: "Mày khóc khiến cho lục phủ ngũ tạng của tao đều nát."
"......"
Mỹ nhân khờ khạo há to miệng tới độ có thể nuốt được cả cái đầu con cá voi.
Cái lề gì thốn?
Triều Thu nâng cằm khép lại thay cậu, trong động tác thế mà mang theo một tia sủng nịnh, ngón tay ấn nhẹ lên giữa mi tâm cậu.
"Ngốc ạ."
Làm bạn bè với tôi lâu như vậy, ngay cả việc tôi là A hay O cũng không nhìn ra, cõi lòng Triều Thu đầy thương tiếc mà suy nghĩ, đúng thật là một đứa nhỏ ngốc chọc người yêu thương mà.
"......"
Đứa nhỏ ngốc Ôn Hân trên thực tế còn khoẻ mạnh hơn so với y, giờ phút này đã hoàn toàn đứng hình, ngẩn ngơ rồi sững sờ.
Sau khi được nghênh đón công lực của cái nhấn tay từ phía đối diện, cả người cậu triệt để chìm vào mê man.
Qua một lúc lâu, cậu mới thất tha thất thểu cất bước chạy đến văn phòng bác sĩ, điên cuồng phá cửa ——
Bác sĩ, ông nói thật cho tôi.
Có phải thằng bạn tôi bị đụng ngu đi rồi đúng không?
Trong phòng vệ sinh, Triều Thu đứng trước gương, vén mái tóc rủ trên trán mình lên, cẩn thận đánh giá khuôn mặt này.
Trán y vẫn còn vết thương, quấn một lớp vải trắng thật dày, thậm chí lớp máu đỏ thẫm đã lộ ra ngoài băng gạc, cái cằm gầy gò tái nhợt đến mức gần như trong suốt, nhọn tới độ không có chút đường cong nào.
Thực sự quá gầy rồi.
Triều Thu nhéo cánh tay nhỏ trắng như tuyết của mình, tiếc rẻ nghĩ.
Nhưng mà cũng đúng.
Nếu không nhờ vẻ bề ngoài có đủ tính gạt người này...!Y làm sao có thể sống sót trong hoàn cảnh bị bầy sói bao vây như vậy.
Y chậm rãi nhìn lại cả cuộc đời triều dâng sóng dậy của mình.
Y sinh ra trong một đêm mưa có phần sắc thái huyền ảo.
Đêm hôm đó, tinh cầu Thủ Đô bị Trùng tộc công phá, ba y cả người lạnh băng ngồi trên ghế, ông bị tên thuộc hạ mà mình vẫn luôn ủng hộ bắn thủng đầu.
Còn y thì bị tìm thấy dưới thân thể cứng đờ của mẹ, vì để che giấu thân phận tránh khỏi truy sát, y không thể không đổ nguyên một bình ức chế tin tức tố rồi nằm lên bàn giải phẫu.
Giải phẫu rất thành công, y ngụy trang thành một Omega nhỏ bé yếu ớt, chẳng ai có thể liên hệ y tới huyết mạch duy nhất của người đàn ông năm đó oai phong một cõi.
Mấy năm nay y vẫn một mực mai danh ẩn tích chịu nhục, để cặp ba mẹ nuôi luôn tự cho là có thể khống chế hết tất cả kia có thể tuỳ ý đưa y vào hào môn với động cơ thầm kín.
Nhưng điều này cũng chẳng thể thay đổi cái gì.
Triều Thu oán hận suy nghĩ.
Trên thực tế, từ sâu trong cơ thể y, dòng máu tràn đầy thù hận vẫn luôn chảy trôi khắp kinh mạch.
Mưu đồ của ba mẹ nuôi cực kỳ hoang đường nực cười, chưa nói đến một Alpha như y, sao có thể gả cho một Alpha khác, ngoài ra thì chính gánh nặng mà y phải đeo bám trên lưng —— đã chú định y không có khả năng tồn tại một cách bình thường.
Y —— chắc chắn phải là người đàn ông xuyên qua huyết vũ tinh phong.
Triều Thu nhìn thẳng vào gương, khóe miệng lạnh băng thong thả nhếch lên.
*
"Bởi vì va chạm chủ yếu ở phần đầu, nên đã tạo ra ảnh hưởng tới khả năng nhận thức và tri giác của cậu," bác sĩ ngồi đối diện Omega ôn tồn giải thích, "Trong khoảng thời gian này, tuy rằng cậu đã xuất viện, nhưng vẫn phải chú ý không được vận động mạnh, ăn uống thanh đạm, thả lỏng tâm trạng."
Ôn Hân "trời ạ" một tiếng, nhìn còn thấy hoảng loạn hơn Triều Thu: "Vậy phải làm sao bây giờ, liệu có thể ng...!có thể ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày của cậu ấy không?"
Cậu khó khăn lắm mới nuốt được câu "Có thể ngu đi hay không" xuống bụng.
Đối với Omega mảnh mai này, ngữ khí của bác sĩ vẫn luôn nhu hoà: "Không sao đâu, chỉ cần chú ý nhiều hơn là được."
Ôn Hân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng kéo tay Triều Thu nói cảm ơn, lại căn dặn người giúp việc theo mình tới đi thu dọn đồ đạc.
Chờ đến khi bác sĩ ra cửa mới nhẹ nhàng vỗ vỗ vai thằng bạn, hốc mắt phiếm hồng nói: "Mày cũng thật là, để chuyện lớn thành như này mà chẳng nói tí gì với tao? Có biết mấy ngày nay không liên lạc được với mày, tao sốt ruột lắm không hả?"
Tuy Ôn Hân là bạn bè thạc quả cận tồn của Triều Thu [1], nhưng thân phận của cậu lại chính là công tử nhỏ (chủ) đứng đắn trong xã hội thượng lưu, chẳng có chút nào giống với thân phận xấu hổ của Triều Thu.
Nguyên nhân cậu cùng Triều Thu chơi thân với nhau cũng cực kỳ đơn giản, một là vì mẹ ruột của Triều Thu có quan hệ tốt với ba mẹ cậu, hai là bởi sở thích hai người hợp nhau.
[1] Thạc quả cận tồn- Quả lớn duy nhất còn lưu lại: Đây là một thành ngữ của Trung Quốc, ẩn dụ chỉ người hay sự vật duy nhất tồn tại khi thời gian đổi thay.
—— Mà loại sở thích hợp nhau đó, chỉ là do hai người đều có chung niềm đam mê mãnh liệt với nấu nướng, thêu thùa, quét dọn...!
Nói cách khác, đây chính là hai hình mẫu vợ hiền dâu đảm thưởng thức lẫn nhau thôi.
Hơn nữa, bởi Triều Thu đã quen làm việc từ nhỏ, nên trong mối quan hệ này y luôn là người chỉ bảo, thường xuyên mách nước cho Ôn Hân một số mẹo vặt trong cuộc sống.
Thí dụ như làm thế nào để da càng ngày càng trắng, làm thế nào để dưỡng tóc sáng bóng đen mượt, hoặc hầm thịt kiểu gì mới nhừ.
Triều Thu nhìn bé O đáng yêu mềm mại trước mắt, bình tĩnh cười nói: "Không sao."
"Sao với trăng cái gì?" Ôn Hân nhìn mà nước mắt lưng tròng, "Không sao mà mày phải tự biến mình thành như vậy? Còn nói cái gì mà tai nạn giao thông ngoài ý muốn, hu hu hu, người khác không biết chả nhẽ tao còn có thể không biết sao...!Lục Cảnh Nam đúng là thằng khốn nạn mà..."
Nói được dăm câu, cậu lại bắt đầu chửi réo Lục Cảnh Nam.
Bé O vừa rồi vẫn còn rụt rè nhút nhát đột nhiên lật mặt, làm cho mọi người xung quanh đều khiếp sợ, túm năm tụm ba ồn ào ghé mắt.
Với cương vị là bạn thân Triều Thu, đương nhiên Ôn Hân sẽ tham gia cái lễ đính hôn rác rưởi làm mất hết mặt mũi kia của y, cũng tận mắt nhìn thấy cảnh điện thoại của gã đàn ông đó rơi xuống đất, hồn bay phách lạc vứt bỏ hôn phu của mình rồi vội vã rời đi.
Khuôn mặt của Triều Thu khi đó, trắng bệch như tờ giấy, y không màng đến âm thanh như ong vỡ tổ của khách khứa, đứng dậy đuổi theo vài bước về phía trước.
"Cảnh Nam!"
Lục Cảnh Nam ngay cả một ánh mắt cũng lười bố thí cho y, hắn hất bay cánh tay đang túm lấy cổ tay mình, lại giật mạnh đoá hoa hồng trắng cài trước ngực xuống, phân phó với thuộc hạ: "Mau đưa tôi xe! Ngay bây giờ!"
Đoá hoa hồng trắng của chú rể xoay tròn rơi xuống mặt đất ngay lập tức bị người ta dẫm nát.
Đôi giày da của trợ lý Lục Cảnh Nam giẫm lên đóa hoa nát bét đó, nho nhã lễ độ báo cho y: "Có việc mong ngài nên biết, Giản tiên sinh đã trở lại."
—— Giản Nhiêu.
Mãi đến lúc đó, Ôn Hân mới biết được duyên cớ khiến cho thằng đàn ông chó má này lên cơn động kinh là gì.
Nói tiếp, thực ra thì đoạn chuyện cũ này lãng mạn hơn rất nhiều so với tình tiết lúc hắn bắt gặp Triều Thu bị hạ dược.
Bạn đang đọc bộ truyện Sau Khi Thế Thân Thụ Bị Đụng Hỏng Đầu Óc tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sau Khi Thế Thân Thụ Bị Đụng Hỏng Đầu Óc, truyện Sau Khi Thế Thân Thụ Bị Đụng Hỏng Đầu Óc , đọc truyện Sau Khi Thế Thân Thụ Bị Đụng Hỏng Đầu Óc full , Sau Khi Thế Thân Thụ Bị Đụng Hỏng Đầu Óc full , Sau Khi Thế Thân Thụ Bị Đụng Hỏng Đầu Óc chương mới