Tiêu Diễn nhìn Tô Đồng Đồng trên
điện thoại, rõ ràng ban nãy hai người còn vô cùng vui vẻ, anh cũng tin
rằng nãy giờ mình không nói sai lời nào, thậm chí vẫn luôn dẫn đường để
tâm tình cô luôn vui sung. Nhưng không biết vì sao, đột nhiên cảm xúc cô liền tụt, xong lại nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Dù có cách
màn hình điện thoại, hay cô có kiệt lực che giấu nhưng khi trước mặt
người như Tiêu Diễn, sự biến hóa của cô không thể qua được mắt anh.
"Đồng Đồng, sao vậy?"
Anh thử thăm dò hỏi, tận lực để giọng mình ôn nhu hơn.
Tô Đồng Đồng hoàn hồn, cong cong khóe môi.
"Không có gì, chỉ là có chút mệt nhọc, tôi muốn ngủ sớm một chút, nếu không
mai lại dậy không nổi. Anh làm việc đi, hôm nay khiến anh tốn nhiều thời gian thế khiến tôi ngại quá."
"Là tôi khiến cô tốn thời gian mới phải. Ngủ đi thôi, ngủ ngon."
Tô Đồng Đồng phất tay chào anh, sau đó tắt video call.
Mạnh mẽ đem suy nghĩ về Tiêu Diễn loại khỏi não, cô ép mình phải ngủ, kết
quả một đêm này ngủ không ngon tẹo nào. Trong mơ đều Tiêu Diễn, sự ôn
nhu, sự bá đạo, hay kiểu đáng thương, kiểu tươi sáng như ánh mặt trời,
và nhiều hơn cả là về cái đêm hỗn loạn triền miên ấy, giọng thầm thì lẫn nhiệt độ cơ thể của anh, và tất cả những gì anh đem lại cho cô......
Ngày hôm sau, Tô Đồng Đồng trang điểm đậm hơn bình thường xíu để che đi quầng thâm mắt.
Sau khi vào Tô thị, cô thuận lợi tới văn phòng của tổng tài.
Tô Triều Văn vừa thấy cô trang điểm nhưng không giấu được quầng thâm mắt, không khỏi có chút đau lòng.
"Tối qua ngủ không ngon à?"
"Vẫn nhìn được ạ?"
Tô Đồng Đồng giơ tay sờ đáy mắt, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
"Em, em có chút khẩn trương. Em tới công ty làm, nhưng sợ ba mẹ phản đối, đến lúc đó sẽ làm anh trai khó xử."
"Thế nên em phát sầu cả đêm à?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!