TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Cuối cùng thì Lâm Nhan cũng không ăn thức ăn mà Tạ Phong Trần gọi người mang đến, cuộc phẫu thuật của Giang Noãn rất thành công, Giang Dã bảo Lâm Nhan về nhà nghỉ ngơi trước.
Lâm Nhan nhìn “thần giữ cửa” Tạ Phong Trần đứng bên cạnh một cái, cô biết nếu còn không đi nữa thì e là sẽ đem lại phiền phức cho Giang Dã, chỉ còn cách kết bạn với Giang Dã trên WeChat để lưu lại phương thức liên lạc rồi mới tạm biệt rời đi.
Từ bệnh viện ra tới phía ngoài, Tạ Phong Trần cũng không buông tay Lâm Nhan ra, người thì cao chân lại dài, anh đi không hề chậm, nhưng Lâm Nhan vẫn miễn cưỡng chạy theo được, hai người không nói gì suốt cả đoạn đường, Lâm Nhan liếc nhìn Tạ Phong Trần một cái, y như ai thiếu tiền anh ta vậy, mặt vừa đen vừa lạnh lùng.
Lâm Nhan biết anh đã nổi giận rồi, cô không rảnh hơi mà dỗ anh đâu.
Người nào đó tự làm đổ lọ giấm chua, giờ trách ai đây?
Trời đã tối, cơn mưa lớn bên ngoài đã chuyển thành mưa nhỏ lất phất, vừa mới bước ra khỏi bệnh viện thì Lâm Nhan đã cảm thấy hơi lạnh xộc đến, cô nhịn không được mà rụt cổ lại, không biết có phải đói rồi không mà bụng có chút đau, nhưng không nghiêm trọng, cô cũng không để ý, giây tiếp theo, một chiếc áo vest nam được khoác lên người cô, bao trọn cơ thể cô lại, Lâm Nhan giữ lấy trong vô thức.
Tạ Phong Trần ấn mạnh lên vai cô, lạnh lùng cất giọng, “Em muốn bị cảm hả?”
Tuy lời nói của anh có chút lạnh lùng, vậy mà lại không khó để nghe ra được ý quan tâm trong đó, không phải giận dỗi không thèm để ý đến cô sao?
Lâm Nhan muốn nói tôi bị cảm thì có liên quan gì đến anh, thế nhưng thật sự là bụng cô có hơi khó chịu nên cũng không nói mấy lời từ chối nữa, chỉ bĩu bĩu môi, “Anh chuyển sang hình tượng người đàn ông ấm áp từ lúc nào vậy?”
Hai người vừa đến cổng bệnh viện thì Trần Sảng đã dừng xe trước mặt, cậu lập tức xuống xe đưa dù trước rồi mới mở cửa hàng ghế phía sau.
Tạ Phong Trần không cho cô nói gì mà nắm cổ tay đưa cô lên xe, động tác thô lỗ nhưng cũng không thật sự làm Lâm Nhan khó chịu.
Ngồi lên xe, Lâm Nhan không nói gì, anh gõ gõ phía sau ghế lái, Trần Sảng ngấm ngầm hiểu ý nâng vách ngăn trong xe lên.
Anh đưa cánh tay dài của mình ra khoác qua vai của Lâm Nhan, ôm cô vào lòng, “Lâm Nhan, nếu em dám qua mặt anh mà quyến rũ dã nam nhân khác ở bên ngoài, anh sẽ phế hắn ta!”
Lâm Nhan ngơ ngác, nhướng mày cười nhẹ, “A~ Anh thế này là đang uy hiếp tôi hả? Nếu tôi mà không quyến rũ thêm mấy người nữa thì không phải có lỗi với uy danh của anh quá sao?”
Lời Lâm Nhan vừa dứt, chỉ cảm thấy nhiệt độ trong xe đột nhiên giảm xuống, tuy ánh sáng trong xe mờ tối nhưng cô lại có thể cảm nhận được rất rõ ràng sự tức giận khiến người ta khiếp sợ đang toả ra trên người anh.
Lâm Nhan động đậy ngón tay, muốn nói gì đó để làm dịu lại.
Ai mà biết được anh lại hoàn toàn không cho cô cơ hội mở miệng, giây tiếp theo, bàn tay to lớn giữ chặt lấy cằm cô, anh hơi cúi đầu, mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi cô.
Nụ hôn của anh hệt như phong ba bão táp ập thẳng đến, dữ tợn và khát máu, không gian trong xe hơi tối lại chật hẹp, Lâm Nhan không có nơi nào để trốn đi, trong lòng bị thứ cảm giác kì lạ chiếm lấy, cô thầm chửi thề trong lòng một câu, tên chó má, lại chơi trò lưu manh nữa rồi.
…..
Lâm Nhan bị anh hôn đến mức rối hết cả trí lên, vừa chóng mặt lại mất phương hướng, khó khăn lắm cô mới thở được thì anh bỗng cắn mạnh môi cô một cái, cất giọng ngang ngược trầm thấp, “Em dám thử xem? Anh sẽ làm cho em cả đời này không bước xuống giường được!”
Môi Lâm Nhan bị đau, cô rên nhẹ một tiếng, âm thanh đó cực kỳ nũng nịu và ám muội, lại còn khiến người ta suy nghĩ xa xôi, Lâm Nhan trở nên rối loạn trong nháy mắt, đây là cái tình tiết cẩu huyết gì trong truyện tổng giám đốc bá đạo vậy trời!
Trong lòng cô rõ ràng là chê bai anh, thế nhưng cơ thể này lại không kìm được tự chủ mà hôn đến mức nghẹt thở, vậy mà cô cũng không nổi giận, thậm chí còn cảm thấy trên người tên chết tiệt vì h@m muốn chiếm hữu mà ngang ngược nổi cơn ghen tuông này toát lên một cảm giác rất sống động, lại có chút đáng yêu nữa, là sao đây?
“Thử thì thử, ai sợ ai chứ!” Lâm Nhan cứng miệng lên, bướng bỉnh nói.
Mắt Tạ Phong Trần tối lại, anh hạ thấp tấm bảng ngăn cách xuống, “Đến chung cư Thương Lan.”
Lâm Nhan mở to đôi mắt xinh đẹp, cô thở hổn hển hỏi.
“Đến đó làm gì?”
“Ngủ với em.” Lời ít mà ý nhiều, anh đè nén ý cười trong giọng nói của mình.
Lâm Nhan lập tức xù lông lên, “Ai muốn ngủ với anh, dừng xe, tôi muốn tự về nhà.”
Lúc này Lâm Nhan mới nghĩ đến việc trốn Tạ Phong Trần, hôm nay cô về biệt thự thì đã thu dọn hết đồ đạc để chuyển đến ở trong căn hộ mới mua rồi.
Cô cũng không có hứng thú phát sinh tình một đêm gì đó với tên chó má này.
“Không phải muốn tìm dã nam nhân để thử sao, thử anh cũng được nè.” Giọng điệu Tạ Phong Trần mờ ám, ngón tay đang đặt trên vai Lâm Nhan cứ vuốt rồi dừng, vuốt rồi dừng.
Lâm Nhan thấy sợ hãi, gương mặt bày ra vẻ cự tuyệt, “Không, anh không được.”
Tên chó này vậy mà lại coi mình là đàn ông hoang dã rồi tự dâng hiến bản thân mình, Lâm Nhan thấy có chút huỷ hoại tam quan.
“Anh được hay không em không biết hả? Là ai nói anh đã mở ra cánh cửa bước vào thế giới mới cho em vậy? Xem ra em quên mất tối hôm đó ai đã khóc lóc xin tha rồi nhỉ?” Lời Tạ Phong Trần mang ý uy hiếp, tràn đầy ý ám chỉ.
Lâm Nhan lập tức cảm thấy hết sức ngượng ngùng, hận không thể may ngay cái miệng rẻ tiền của tên chết tiệt kia lại, trên xe còn có trợ lý Trần nữa mà gã này lại cứ nói huỵch toẹt ra.
Lâm Nhan bỏ cánh tay anh đang đặt trên vai mình xuống, cất giọng phiền muộn, “Anh có biết xấu hổ không vậy? Chuyện này cũng đáng cho anh đi huênh hoang nữa sao?”
“Biết xấu hổ thì làm sao ở bên em được?” Tạ Phong Trần bày lớp da mặt dày cộp của mình ra, lợn chết không sợ nước sôi, cánh tay vừa mới đặt xuống đã tự nhiên đưa ra nắm chặt lấy tay Lâm Nhan.
Mặt Trần Sảng đang ngồi trên ghế lái co giật, hốt hoảng đến mức muốn rớt luôn cằm ra rồi, thì ra Tạ tổng cao quý lạnh lùng ở trước mặt Lâm Nhan lại mất hết liêm sỉ không giới hạn thế này sao?
Da mặt dày cỡ này đúng là khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.
Nếu mấy cô gái nhỏ đang mơ tưởng đến ông chủ ngoài kia mà biết thì chắc sẽ kinh động mà rơi nước mắt mất.
Lâm Nhan sắp bị anh phiền chết rồi, cũng không biết là bị tên đàn ông thối này chọc điên lên hay là đói lâu quá rồi mà thấy dạ dày không khoẻ lắm, bụng dưới đau lên càng lúc càng rõ ràng.
Cơn đau bụng đã rút hết chút sức lực còn lại của cô, cô dứt khoát nhắm mắt lại giả vờ ngủ, không muốn đấu võ mồm với tên chết tiệt này nữa.
Lúc xe dừng ở tiểu khu tráng lệ bậc nhất trung tâm thành phố, hoàn toàn là một khung cảnh xa lạ, Lâm Nhan có chút chán nản, bước xuống xe, cô quay người đi ra khỏi tiểu khu.
Tạ Phong Trần không ngờ cô nhóc Lâm Nhan này thật sự cố chấp đến vậy, anh nhận lấy dù từ trợ lý Trần rồi vội vàng đuổi theo sau chặn Lâm Nhan lại, “Sao quay đầu một cái là đi ngay vậy? Đến thì cũng đến rồi, lên nhà ngồi chơi đi!”
Lâm Nhan đau bụng, tay trái cô vô thức ôm lấy bụng mình, mặt cô lạnh đi, giọng nói bất giác mang theo vài phần uất ức, “Tôi đã nói muốn tự về nhà.”
“Giận rồi à? Ai ngồi trên xe nói muốn tìm dã nam nhân thử xem, không phải anh thế này là muốn làm vừa lòng em hay sao?” Tạ Phong Trần nhìn bộ dạng uất ức của cô, giọng điệu vừa bất lực lại đau lòng.
“Ai nói muốn tìm dã nam nhân thì phải tìm đến anh? Tôi cũng có phải chưa từng ngủ qua với anh đâu, cũng nhiêu đó thôi, chả có cảm giác mới lạ gì cả, tôi cần tìm những thứ tươi mới hơn.” Lâm Nhan thấy anh vẫn còn nói mấy lời bỉ ổi nên cô cũng không thèm lựa lời.
Có lẽ do tâm trạng quá kích động, Lâm Nhan thấy bụng dưới của mình nhói lên, một dòng ấm nóng chảy thẳng xuống dưới.
Cơ thể Lâm Nhan cứng lại, cả người hơi ngẩn ra.
Nếu cô cảm giác không nhầm, sao cứ giống như bà dì tới rồi ấy nhỉ?
“Em mà còn nói bậy nữa thì có tin anh trực tiếp “xử” em trên xe luôn không?” Tạ Phong Trần tức lộn hết ruột gan, rõ ràng Lâm Nhan biết anh ghét nhất phải nghe cô nói mấy lời này, vậy mà còn dùng từng câu từng chữ đó đâm vào tim anh, Tạ Phong Trần không nhịn được mà nói ra mấy câu hung dữ.
Lâm Nhan nhìn bộ dạng tồi tệ của anh khi tức giận, lần nào anh cũng chỉ có thể dùng những lời lẽ không đâu vào đâu thế này để uy hiếp cô liền thấy có chút buồn cười.
Nghĩ đến bà dì đột nhiên lại đến bất ngờ, Lâm Nhan bỗng thấy đây cũng không phải là chuyện xấu, cô cười híp mắt, “Xe làm sao đủ cho anh phát huy được, hay là lên nhà anh đi? Anh muốn thế nào tôi cũng chiều luôn!”
Tạ Phong Trần ngẩn người, nhìn dáng vẻ vui buồn thất thường của Lâm Nhan, anh chỉ cảm thấy nụ cười kia vô cùng kỳ lạ, “Em, em sốt rồi hả?”
Lâm Nhan hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi về hướng khu nhà, “Có lên hay không đây?”
“Lên.” Tạ Phong Trần chỉ tưởng rằng Lâm Nhan đã nghĩ thông rồi, lòng anh dâng lên niềm vui sướng, vội vàng đi theo lên trên, anh tự nhiên như không mà nắm lấy tay Lâm Nhan tiến về phía trước, bước chân cũng nhanh nhẹn thoải mái hơn nhiều.
Bạn đang đọc bộ truyện Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày, truyện Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày , đọc truyện Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày full , Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày full , Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày chương mới