TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Thật ra Lâm Nhan chỉ là tay mơ trong chuyện nấu nướng, nhưng điều khiến cô bất ngờ là tay nghề của Sở Mộ Trầm rất thành thạo, kỹ năng nấu ăn của anh khiến người ta kinh ngạc.
Cô nhìn người đàn ông xắn ống tay áo sơ mi, rũ mắt xuống nghiêm túc thái đồ ăn, dáng vẻ trong trẻo, lạnh lùng lại sang trọng, bỗng chốc có cảm giác hình ảnh này tăng thêm rất nhiều filter ánh sáng ấm áp, nhu hòa đẹp đẽ quá.
Lâm Nhan mải mê ngắm Sở Mộ Trầm đến nỗi quên việc trong tay mình, cho tới tận khi anh liếc mắt nhìn cô, "Vừa rồi cô nhìn tôi làm gì?"
Mặt Lâm Nhan lập tức ngượng ngùng đỏ lên, tức giận nói, "Anh đẹp trai như vậy mà không cho phép người khác ngắm à?"
Động tác trên tay Sở Mộ Trầm dừng lại, tim nhất thời vì giật mình mà sợ hãi, có phần không dám đối diện với ánh mắt trắng trợn của Lâm Nhan, "Đồ háo s@c, mỗi ngày tự soi gương vẫn còn chưa nhìn đủ ư?"
Cô sững sờ, chớp mắt đã hiểu được cô bị người ta chòng ghẹo rồi.
Người đàn ông như Sở Mộ Trầm sẽ đi chòng ghẹo người khác ư, lại dám trêu ngược khen cô xinh đẹp.
Lâm Nhan bối rối, "Ảnh đế à, anh cũng khéo nói quá, không hổ là nam thần quốc dân, tất cả mọi người đều thích ngắm anh, em có tư liệu sống ngay bên cạnh tất nhiên phải cố gắng ngắm nhiều hơn một chút rồi."
"Cô chắc là chỉ muốn ngắm thôi à?" Sở Mộ Trầm nhướng mày, giọng điệu trêu chọc.
Đôi mắt xinh đẹp trợn lên, "Ôi! Em bảo này, anh có thể đừng ghét em lộ liễu như vậy được không, chẳng phải là do dáng vẻ anh nấu cơm đẹp mắt quá sao? Em còn tưởng rằng anh không biết nấu cơm cơ!"
"Vì sao?" Sở Mộ Trầm hỏi, cảm thấy hơi hứng thú.
"Lúc vừa tới hôm qua, không phải anh nói mình chỉ mang theo trà và cà phê à? Nên em đoán chắc là anh không phải vương chút khói bếp, chẳng cần đụng vào việc nhà mới đúng, ai dè anh lại toàn năng như vậy, kinh hỉ* quá trời." Lâm Nhan suy nghĩ một chút rồi nói.
*Kinh hỉ: ngạc nhiên và mừng rỡ.
"Làm gì có chuyện toàn năng, chẳng qua là yêu cầu bắt buộc của công việc thôi.
Lúc mới bắt đầu ra mắt, chạy theo đoàn phim không kiếm được bao nhiêu nên làm thêm ở nhà hàng, học theo đầu bếp vài thứ, có điều tôi chỉ sống một mình, không thích tự động tay làm mấy thứ này." Sở Mộ Trầm tựa như nhớ ra chuyện nào đó, giọng nói đều đều, nhưng tay vẫn thái thịt bò đâu ra đấy.
"Anh đi đóng phim từ sớm lắm ạ?" Lâm Nhan lấy cà chua nhúng trong nước sôi ra để lột vỏ, tò mò hỏi.
Thì ra Ảnh đế cũng từng làm thêm ở nhà hàng, xem ra dù ai leo lên đứng trên đỉnh cao cũng đều không hề dễ dàng chút nào!
Lâm Nhan rất khâm phục một Sở Mộ Trầm như vậy, không chút do dự tiến về phía trước, kiên trì với lý tưởng của mình, hơn nữa còn đứng trên đỉnh cao của lý tưởng, không thể nghi ngờ anh đúng là thành công xuất sắc.
"Ừm, coi như là sớm đi!" Sở Mộ Trầm gật đầu, dường như không muốn nói nhiều về chủ đề này, lại đá ngược vấn đề về phía Lâm Nhan, "Cô thì sao? Vì sao lại đột nhiên làm diễn viên?"
Ánh mắt Lâm Nhan có chút mờ mịt, sửng sốt vài giây rồi mới cười nói, "Em à, không dưới một người bảo em cái gì cũng tệ trừ mỗi cái mặt, em làm diễn viên chỉ vì muốn kiếm tiền nuôi sống bản thân thôi."
"Cô đúng là rất thẳng thắn, rất tự lập." Sở Mộ Trần kinh ngạc nhìn cô, không nghĩ cô nói chuyện cởi mở như vậy, thiện cảm trong lòng càng tăng, cười hỏi, "Cô muốn ăn món gì với thịt bò?"
"Súp thịt bò chua.
A, món này hình như tương đối phức tạp, vậy thì thịt bò xào khoai tây, anh có thể làm chứ!"
Lâm Nhan cảm giác như đang gọi món nên có phần thẹn thùng, lại vừa sợ khiến anh khó xử.
"Có thể." Sở Mộ Trầm gật đầu, kéo tủ lạnh ra, lấy khoai tây ở bên trong ra gọt vỏ.
"Vậy em nấu canh trứng cà chua nha!" Lâm Nhan cười một cái, đề nghị nói.
"Được, hơn nữa làm một chút..." Anh nhìn đồ ăn khác trong tủ lạnh, nói ra từng câu từng chữ về dự định của mình.
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa nấu cơm, hình ảnh ấm áp, hài hòa, đặc biệt là từ trước tới giờ Sở Mộ Trầm chưa từng xuống bếp trong chương trình, cũng không thích nhiều lời, nhưng hôm nay làm chung với Lâm Nhan lại nói chuyện nhiều, xém chút là nhiều nhất trong tất cả các chương trình rồi.
Cẩu lương quả là món ăn tinh thần cho fan CP, mà ngay cả fan hâm mộ của anh cũng không nghe lời, gửi hàng loạt tiếng thét chói tai đến.
"Mẹ nó ơi, xin mời hai vị kết hôn tại chỗ! Đây quả thực là cuộc sống hàng ngày tươi đẹp sau kết hôn mà!"
"Nam thần nhà tui nấu ăn lại hỏi sở thích của Lâm Nhan, nhóm Mộ Quang làm sao không biết anh ấy đang chăm sóc khách mời nữ chứ!"
"Nhìn thấy cả bong bóng hồng phấn giữa hai người rồi kìa!"
"Sở Ảnh đế cũng chiều Lâm Nhan lắm nha! Chụp được cả cẩu lương tung tóe trên mặt rồi!"
…
Lâm Nhan cũng không biết những điều này, cô chỉ cảm thấy bề ngoài Sở Mộ Trầm nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng bắt đầu làm chung lại rất tốt.
Nói không nhiều lắm, là người làm nhiều, chung đụng người như vậy lại nhẹ nhõm hơn.
Cùng lúc đó, trong văn phòng tổng giám đốc Tạ thị, bàn phím cuối cùng không thể tránh khỏi số kiếp bị đập vỡ.
Quả thực Tạ Phong Trần bị Lâm Nhan làm cho tức chết, nấu cơm trong chương trình thì coi như bỏ qua, nhưng lại còn liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác, thực sự coi ông đây chết rồi sao?
"Cậu đi điều tra xem tên Sở Mộ Trầm này thế nào đi? Rốt cuộc là có chuyện gì? Tổ chương trình làm bừa, người nào cũng mời lên tham gia được sao?"
Trần Sảng vừa bận bịu thảo luận với mấy quản lý cấp cao về đề án thu mua, kết quả ông chủ ra lệnh một tiếng, lại bắt cậu đi điều tra khách mời trong chương trình.
Cậu nhìn hình ảnh đang phát trực tiếp, lại nhìn ông chủ nhà mình cả người u ám tức giận, nhíu mày khuyên bảo, "Tạ tổng, thật ra hầu hết kịch bản trong gameshow đều như vậy.
Chương trình lần này của Lâm tiểu thư vốn chính là mô phỏng cuộc sống hàng ngày, chủ yếu là muốn dựa việc khách mời trò chuyện giúp người xem hiểu rõ hơn về đời sống của nghệ sỹ...!Hơn nữa, Sở Mộ Trầm là người nắm được nhiều giải thưởng từ lúc còn trẻ, cũng là nhị công tử của nhà họ Sở."
"Bảo cậu đi thì cứ đi đi, nói mấy lời vô ích làm gì?" Giọng điệu Tạ Phong Trần mạnh mẽ.
"Tạ tổng, Hàn thiếu và cô Lâm Sanh cũng lên chương trình.
Nếu ngài thực sự lo lắng cho Lâm Nhan tiểu thư, thực ra thân phận của ngài cũng hoàn toàn có thể tham gia chương trình đó." Trần Sảng bị rống đến mức giật bắn mình, đưa ra đề nghị từ đáy lòng.
Ông chủ thích ăn giấm chua như vậy, h@m muốn chiếm hữu mạnh như vậy, ngày nào cũng ở văn phòng chăm chú nhìn vào chương trình phát sóng trực tiếp, ngoại trừ khiến cho tất cả người trong công ty đều rơi vào nước sôi lửa bỏng thì không có chút tác dụng nào, còn chẳng bằng ngài ấy tự đến tận nơi mà theo dõi luôn đi!
Như thế thì đám nhân viên bị áp bức đến đau khổ như bọn họ mới có thể thở phào một hơi.
"Ai nói tôi lo lắng cho cô ấy?" Tạ Phong Trần bị nói trúng tim đen, không vui trợn mắt nhìn trợ lý.
"Tạ tổng, trước đây không phải ngài đã đi khảo sát ở Tây Thành nói phong cảnh ở đó không tệ mà, có dự định phát triển hạng mục du lịch nghỉ dưỡng không? Hạng mục đó tới nay vẫn còn chưa có kết quả."
"Gần đây công ty không có việc gì thì đi xem." Anh trầm ngâm một lát, vẻ mặt dịu lại, như thể cuối cùng cũng tìm được một cái cớ thích hợp.
Khóe mắt Trần Sảng run rẩy, đâu phải công ty không có việc gì, rõ ràng là trái tim ông chủ cậu hoàn toàn đi theo Lâm Nhan rồi, thân tại doanh Tào tâm tại Hán*, căn bản có để ý việc công ty đâu.
Bạn đang đọc bộ truyện Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày, truyện Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày , đọc truyện Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày full , Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày full , Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày chương mới