Cô ta vẫn nghi hoặc chất vấn: “Anh tốt bụng vậy cơ à?”
Anh giận dữ lườm cô ta, cố tình tỏ vẻ chính trực nói: “Không ăn thì thôi, tôi càng tiết kiệm được tiền”.
Nghe thấy thế, cô ta lập tức hưng phấn hẳn lên: “Thế này mới đúng chứ! Đương nhiên là tôi phải ăn rồi! Khó khăn lắm đồ keo kiệt nhà anh mới chịu bỏ tiền ra đãi, sao tôi lại có thể từ chối được?”
Đồ keo kiệt…
Anh tức giận trừng mắt nhìn cô ta.
Hàn Thất Thất lại nói tiếp: “Nhưng mãi anh mới chịu mời tôi một bữa, chắc là sẽ không ăn ở khách sạn của anh nữa đấy chứ?”
Anh bật cười bảo: “Địa điểm tuỳ cô chọn!”
“Được!”
Hai người nhanh chóng đi ra khỏi khách sạn.
Ngoài trời đã dần sẩm tối.
Hàn Thất Thất lái xe tới nên anh ngồi ghế phụ cạnh cô ta.
Thoắt cái, cô ta đã lái xe rời đi.
Mười phút sau, chiếc xe chầm chậm đỗ lại dưới một chiếc đèn nê ông.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!