Lâm Kiều Hân mím chặt môi, ánh mắt vẫn đong đầy lo lắng.
Đến tận bây giờ cô vẫn không thể xác định được rốt cuộc Điềm Điềm đang nghĩ gì!
Ngay khi tất cả mọi người đều đang cười nhạo Trương Minh Vũ thì giọng nói ngọt ngào của Điềm Điềm chợt vang lên.
“Cũng được, cậu mời tôi ăn một bữa đi”, giọng nói dịu dàng cực kỳ êm tai.
Cả căn phòng lập tức chìm vào yên lặng!
Ai cũng giật mình ngơ ngác!
Đến khi mọi người kịp phản ứng lại, ánh mắt đều tràn ngập kinh hãi!
Nghe lầm rồi sao?
Điềm Điềm thực sự… muốn đi ăn với Trương Minh Vũ sao?
Anh cũng không khỏi sững sờ, ánh mắt mờ mịt.
Ngôi sao này… thật là tuỵ tiện!
Triệu Khoát cũng sợ ngây người, trợn mắt há hốc mồm lắp bắp nói: “Điềm… Điềm Điềm, cô… cô nói gì đấy? Tôi mới là người mời cô cơ mà, tôi mới là cổ đông của nhà hát lớn Hoa Châu này!”
“Cô…”
Hắn không dám tin vào tai mình, không thể tưởng tượng nổi Điềm Điềm lại có thể nói ra những lời như vậy!