Trong mắt Vương Long và người đàn ông đeo kính cũng lóe lên lửa giận!
Lồng ngực người phụ nữ phập phồng lên xuống, ả dùng giọng chua ngoa nói: "Mày nói cái quái gì vậy!"
"Thằng khốn! Mày xứng để tranh cãi với bà đây chắc? Dựa vào chút tiền công ít ỏi của mày, cả đời này mày cũng không chạm được vào người phụ nữ như tao đâu! Mày biết chưa?"
Trong lời nói đầy vẻ kiêu ngạo!
Trương Minh Vũ cười nói: "Loại phụ nữ như cô, cho không tôi cũng không động vào, tôi sợ bẩn".
"Mày...."
Ả nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn ngập giận dữ: "Mày không ăn được nên khó chịu chứ gì! Loại mày mà cũng xứng!"
"Thằng nghèo rách! Mày từng động vào phụ nữ chưa?"
Trương Minh Vũ lắc đầu mỉm cười.
Người phụ nữ này tự tin thật.
Người nói là Hạ Hâm Điềm!
"Mày..."
Người phụ nữ chỉ tay vào họ, không nói được gì!
Cho dù đeo kính râm, nhưng vẫn không thể bắt bẻ được nửa khuôn mặt tinh xảo kia!
Vương Long và người đàn ông đeo kính trợn trừng mắt!
Người phụ nữ cũng bất giác cảm thấy tự ti!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!