Lâm Tuấn Minh đã dùng đến nắm tay, dù có thắng cũng không vẻ vang gì.
Nụ cười trên môi Lâm Kiều Hân tắt ngấm, nỗi lo lắng lại trỗi dậy.
Giây lát, Lâm Tuấn Minh đã xông tới trước mặt Trương Minh Vũ, nắm đấm hung hăng nện xuống.
Trương Minh Vũ hưng phấn vô cùng.
Anh đang cực độ khát vọng được chiến đấu.
Thấy nắm đấm kia bay đến, anh không tránh né mà vung ngay nắm tay mình để đối kháng.
Oành!
Một tiếng động trầm đục vang lên.
"A!"
Lâm Tuấn Minh lại tru lên một lần nữa.
Cánh tay anh ta đã gần như cong vẹo, người liên tục lùi lại, sau đó lảo đảo ngã sấp xuống đất, nhưng anh ta vẫn bưng chặt cánh tay mình, trán đã vã đầy mồ hôi lạnh.
Nắm tay Trương Minh Vũ cũng hơi tê dại.
Nhưng nhìn thấy thành quả, Trương Minh Vũ lại hưng phấn lên.
Hiệu quả rèn luyện mấy ngày nay... lớn thế này cơ à?
Trời!
Khắp phòng lại vang lên tiếng hít hà.
Tất cả mọi người đều đã đờ đẫn.
Lâm Tuấn Minh đã dùng tới cả nắm đấm mà vẫn thua Trương Minh Vũ?
Trương Minh Vũ... lợi hại đến thế sao?
Tất cả đều ngớ người.
Mọi người quay sang nhìn nhau, dường như đã quên mất cách nói chuyện.