Ông cụ Lâm cất tiếng, giọng nói già nua vang lên: "Cậu Âu Dương, có chuyện gì mời nói thẳng đi".
Âu Dương Triết chậm rãi vắt chéo chân, cười bảo: "Cụ Lâm, chúng ta đừng nên vòng vo mất thời gian nữa, thứ tôi muốn, phải thế nào cụ mới chịu đưa cho tôi?"
Trương Minh Vũ chau mày.
Đi vào trọng điểm rồi!
Ông cụ Lâm cười nói: "Lúc nào tôi chết, người nhà họ Lâm không còn ai, thì cậu có thể lấy thứ đó đi".
Trương Minh Vũ nhíu chặt mày.
Không phải ban nãy mới nói muốn lấy đại viện nhà họ Lâm sao?
Sao bây giờ lại đổi thành món đồ gì đó?
Lẽ nào... bên dưới đại viện nhà họ Lâm có thứ gì đặc biệt?
Nhưng mà như thế... nghe hơi vớ vẩn.
Giờ là năm nào tháng nào rồi...
Suy ngẫm hồi lâu, Trương Minh Vũ vẫn chưa tìm ra bất kì manh mối nào.
Những người khác cũng đều hết sức hoang mang ngơ ngác.
Bọn họ đều không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Âu Dương Triết bèn cười bảo: "Cụ Lâm à, thời đại thay đổi rồi, cụ cần gì phải cố chấp như vậy".
"Thứ này, đối với nhà họ Lâm các người chỉ là tai họa mà thôi".
Ông cụ Lâm lắc đầu, nói thẳng: "Đây là số mệnh của nhà họ Lâm chúng tôi".