"Ngoan ngoãn ở đây một năm đi, đừng hòng nghĩ tới chuyện được thả!"
Câu này vừa vang lên thì Trương Minh Vũ sững sờ.
Một năm?
Mẹ nó, một năm nữa mới thả thì còn gì là thanh xuân!
Trương Minh Vũ vội vàng chất vấn: "Cô... cô làm vậy là lợi dụng chức vụ để trả thù tư! Chứng cứ đâu?"
Tần Minh Nguyệt khẽ cắn răng, lạnh lùng đáp: "Camera theo dõi tại khách sạn, vết thương trên người các cảnh sát, và cả... và cả môi tôi... tôi có thể đi xét nghiệm ngay bây giờ!"
Ực!
Trương Minh Vũ ngây ra như phỗng.
Sao lại có người tàn nhẫn như thế chứ?
Anh hít sâu một hơi rồi tỏ ra khó chịu: "Bà chị à, tất cả là do cô đùa giỡn tôi trước thôi! Cô mà không đánh trước thì đã không ra nông nỗi này rồi!"
Tần Minh Nguyệt cười lạnh: "Anh có ý kiến gì thì hôm nay cũng không ra khỏi cái phòng này được đâu!"