Hàn Quân Ngưng nhanh chóng đứng dậy nói: "Được rồi, chị cũng đói rồi, chúng ta mau ra ngoài ăn cơm đi".
"Đợi đến tối chị sẽ yêu thương em".
Khóe miệng Trương Minh Vũ không khỏi co giật.
Anh biết, Hàn Quân Ngưng thực sự có thể làm được việc này.
Trương Minh Vũ đứng dậy.
Hàn Quân Ngưng khó chịu bĩu môi: "Chuyện gì vậy, chị chạy cả vạn dặm đến giúp em, em còn chẳng thèm hôn chị lấy một cái, người ta còn chưa ăn cơm đâu".
Cô ấy nói trông vô cùng đáng thương.
Giọng nói dù bé nhưng Trương Minh Vũ có thể nghe rõ mồn một.
Anh bất giác cảm thấy đau lòng.
Trương Minh Vũ cười nói: "Chị sáu vất vả rồi, em biết chị sáu tốt với em mà".
Nói xong anh liền khẽ nắm lấy tay Hàn Quân Ngưng.
Lắc khẽ như đang làm nũng.
Nếu là người đàn ông khác làm chuyện này, Trương Minh Vũ đã ói lâu rồi.
Nhưng trước mặt mấy chị, Trương Minh Vũ cảm thấy mình vẫn là trẻ con.
Hàn Quân Ngưng bĩu môi, lẩm bẩm: "Thế còn được, coi như là em còn có chút nhân tính!"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!