Mới đầu tôi rất khẩn trương, cảm thấy bạn bè của anh đều nhất định là những người tinh anh tài giỏi.
Cho đến khi gặp mặt mới phát hiện ra, những người này rất dễ ở chung.
Tất cả họ đều là những ông chủ kinh doanh nhỏ lẻ.
"Giấu kỹ đến vậy, rốt cuộc cũng chịu mang đến cho anh em nhìn hả."
"Chị dâu, anh Lục nhiều khi hơi soi mói, chị đừng chê nhé."
Sau vài ly rượu, mọi người cũng trò chuyện với nhau nhiều hơn.
"Không ngờ sau khi đi loanh quanh hai người lại đến với nhau. Anh Lục, chị dâu, tôi kính hai người một ly"
Lục Càn uống rượu thay tôi.
Tuy nhiên, tôi luôn thấy hơi lạ khi nghe "Đi một vòng dài đến vậy, cuối cùng hai người vẫn đến với nhau".
Bọn tôi không phải mới gặp nhau thôi à?
Lấy đâu ra một vòng vậy?
Hứa Lan đến.
Vừa đến đã ngồi xuống bên cạnh Hứa Dung, nhìn rất ngoan ngoãn.
Hoàn toàn khác xa bộ dạng say xỉn tối hôm đó.
Cô nàng nhìn tôi, trong mắt mang đầy sự thù địch ghét bỏ.
Tôi không để bụng.
Trong bữa ăn, tôi làm quen được rất nhiều bạn bè của Lục Càn.
Buổi tối về đến nhà, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn của Hứa Lan.
"Anh Càn vốn chẳng thích cô."
"Cô chỉ là thế thân thôi."
Tôi có chút bối rối.
Cô ta có ý gì?
14
Khi ở bên anh, tôi chưa từng có cảm giác an toàn.
Tôi chỉ là một cô gái bình thường, mà anh chẳng khác gì con cưng của thượng đế.
Bộ dạng xuất chúng, vừa trẻ vừa có tài, còn có khối tài sản đáng kinh ngạc.
Tôi không xứng với anh ấy.
Không phải chỉ có những người khác cảm thấy kỳ lạ, đến tôi cũng không hiểu được.
Vì sao Lục tổng lại thích tôi?
Vì vậy, khi Hứa Lan nói tôi chỉ là thế thân, tôi cũng nghĩ, khéo là thế thật.
Tôi muốn biết rõ chuyện này.
"Thế thân gì cơ? Cô nói tôi là thế thân, vậy gửi ảnh người ta cho tôi đi."
Hứa Lan thực sự gửi hai bức ảnh.
Một ảnh bóng lưng, trong ảnh là một cô gái và Lục Càn.
Cô gái kia dựa vào người anh, nhìn là biết quan hệ không tồi.
Ngoài ra còn có hình ảnh cô ấy mặc áo dài trắng ngồi ôm gối trên bệ cửa sổ của khách sạn, ánh mặt trời rơi trên người cô, nhìn như tiên nữ.
Có thể thấy người chụp ảnh rất ưu ái cô.
Mà gương ấy trông giống hệt tôi.
Nhưng tôi chưa từng chụp bức nào thế này cả.
Khi nhìn thấy hai bức ảnh, tôi như rơi vào một hầm băng, cả người lạnh toát
"Người này là bạn gái cũ của anh Càn. Anh ấy rất yêu chị gái đó."
"Nếu tôi là cô, tôi sẽ cách xa anh Càn càng xa càng tốt, chính chủ nếu về đỡ rước lấy nhục."
Ngày hôm sau.
Tôi đi làm với đôi mắt thâm quầng.
Tôi không cam lòng kết thúc thế này.
Tôi muốn hỏi rõ Lục Càn.
Ngay khi bước vào văn phòng, tôi đã thấy có gì đó không ổn với ánh nhìn của các đồng nghiệp.
Tràn đầy sự cảm thông.
"Chim sẻ sao có thể bay lên làm phượng hoàng? Sớm muộn cũng biến trở về nguyên hình thôi."
Triệu Hiểu Nguyệt âm dương quái khí nói.
Sau đó còn bơm thêm dầu vào lửa.
"Chủ tịch của Công nghệ Thượng Phong bí mật gặp gỡ người phụ nữ bí ẩn ở khách sạn."
"Người phụ nữ bí ẩn được cho là tiểu thư nhà họ Triệu, một nhà thiết kế có tiếng. Trước đó cô đã phát triển ở nước ngoài và ngày hôm qua trở về Trung Quốc".
Tôi nhìn lướt qua một vài thông tin quan trọng.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh để không mất mặt trước mặt Triệu Hiểu Nguyệt.
Vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa.
Nước mắt tôi từng giọt rơi xuống.
Trong đầu tôi đã hình dung hẳn một câu chuyện xưa cũ:
Nhà họ Lục và nhà họ Triệu đều là hai nhà giàu có, Lục Càn và tiểu thư nhà họ Triệu là thanh mai trúc mã.
Vì một vài lý do không rõ, có lẽ là vì sự nghiệp, hai người cuối cùng đường ai nấy đi.
Lục Càn yêu nhưng không giữ được, lại nhìn tôi giống người trong lòng, liền nổi lên tâm tư.
Chính chủ không ở đây nên bố thí cho tôi chút tình cảm.
Giờ người ta trở về, chẳng phải anh ấy muốn lấy lại tất cả sao?
15
Tôi chật vật trốn về nhà.
Tôi gửi hai tin nhắn cho Lục Càn.
Một tin là từ chức, tin còn lại là tin nhắn chia tay.
Sau đó tắt máy.
Ngày hôm sau, tiếng gõ cửa đánh thức tôi.
Thực ra, khi nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi vẫn rất mong chờ.
Khi tôi mở cửa, nhìn người trước mặt là Triệu Nhiên, toàn bộ mong chờ trong tôi đều biến mất không còn gì.
"Đường Khinh Khinh, em nhìn tôi như vậy làm gì, thất vọng lắm à."
"Em còn ghét bỏ tôi, nhìn em xem, khác gì mấy mụ đàn bà điên khùng không. Từ trước đến nay tôi chưa từng ghét em"
Triệu Nhiên cực kỳ khó chịu.
Tôi xoay người, lười để ý đến hắn.
Triệu Nhiên đột nhiên vươn tay ra, chọc chọc tôi.
"Cóc ba chân khó tìm, đàn ông hai chân không dễ hơn à?"
Tôi càng khổ sở hơn.
Đến bạn trai cũ cũng biết tôi chia tay.
Mất mặt quá.
"Lúc chia tay tôi nhìn em cũng đâu suy sụp thế này".
"Đừng buồn nữa, ông đây đưa em đi thư giãn."
Triệu Nhiên đưa tôi đi nhảy bungee.
Tôi vốn dĩ nhát gan, không thích các môn thể thao mạo hiểm.
Lúc này đây, khi tôi tiếp đất từ trên cao, đầu tôi trống rỗng, trong đầu không còn gì hết.
Đúng là rất tuyệt.
Triệu Nhiên đưa tôi đi chơi gần như nguyên ngày hôm đó.
Tâm trạng tôi cũng tốt hơn đôi chút, không quá đau buồn nữa.
"Chơi vui chứ?"
"Cứ chơi nhiều đi, đảm bảo em sẽ thích."
Tôi lười để ý đến hắn.
"Khinh Khinh, tuy tôi không quá đáng hoàng, nhưng tôi chưa từng lừa dối em, cũng chưa từng ngoại tình. Em vẫn nên quay lại với tôi đi."
Triệu Nhiên đột nhiên trở nên nghiêm túc, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm tôi.
Triệu Nhiên là người ưu tú, lúc nghiêm túc coi như cũng có chút thâm tình.
Lúc trước tôi là bị bộ dạng này của hắn ta lừa.
Tôi bị lừa bởi cái nhìn trìu mến đó.
Tôi của hiện tại sẽ không bị những lời này lừa nữa, chúng tôi vốn không cùng đường, chỉ là hai đường thẳng song song thôi.
Tôi đang định từ chối, sau lưng truyền đến một giọng nói lạnh lùng
"Em vì hắn mà chia tay với anh?"
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Lục Càn đang đứng sau lưng mình
Đôi mắt anh nặng trĩu, mang theo sự tức giận và căm phẫn.
Ánh mắt đó như nói tôi mới là người ngoại tình.
Tôi vốn muốn giải thích.
Nhưng ngẫm lại chỉ thấy thật vô vị.
Chính anh lừa dối tôi, người ngoại tình là anh, tại sao tôi lại phải giải thích.
Tôi không nói gì.
Lục Càn thấy tôi im lặng như đồng ý, liền lẳng lặng rời đi.
16
Về đến nhà, tôi mở điện thoại lên mới biết rằng Lục Càn đã gọi cho cả chục cuộc.
Tôi hít một hơi thật sâu, kéo anh vào danh sách chặn.
Ngày mai Lục Càn không ở công ty, tôi định sẽ đến bàn giao công việc cho đồng nghiệp mới.
Ngày hôm sau, tôi đến công ty.
Sau khi bàn giao xong tôi liền đi.
Lúc xuống hầm để xe, tôi không nhìn thấy bậc thang nên suýt ngã.
Đồ đạc trong tay rơi vãi khắp sàn
Tôi cúi người vội vàng nhặt đồ lên.
Một đôi chân xuất hiện trước mặt tôi.
Có một món đồ rơi bên chân người kia.
Tôi vừa đưa tay ra nhặt, bàn tay kia đã nhặt lên trước.
"Cảm ơn......"
Tôi đột nhiên im bặt.
Bàn tay đó là của Lục Càn.
Lục Càn vẫn mặc một thân tây trang, có điều đầu tóc hơi bết, sắc mặt tái nhợt, trông hơi phờ phạc.
Tôi nhận lấy món đồ anh đưa, sau đó đi lướt qua anh.
Anh đột nhiên vươn tay ra, túm lấy tôi.
"Em thích hắn nhiều đến vậy?"
Tôi gật đầu lung tung, xoay lưng rời đi.
Khi rời đó không xa, tôi không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Lục Càn vẫn đứng đó, dáng người cao lớn nhưng toát lên vẻ cô đơn khó giải thích.
Chính tôi mới là người bị vứt bỏ, sao anh phải làm ra vẻ bi thương đến vậy?
Đúng là khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!