Shelley không trả lời. Thay vào đó, cô ta ném cho Loen một cái nhìn đầy thù hận.
Loen: "Có phải những người cô yêu thương đã hi sinh trong trận chiến?"
Shelley: "CÁC NGƯỜI là lũ sát nhân!"
Loen: "Khi người khác chĩa mũi súng vào cô, điều duy nhất cô có thể làm để thoát thân là bắn trả. Tôi biết cô hiểu rõ điều đó mà."
Shelley: "...Lũ các người không ai xứng đáng được sống cả."
Chiếc xe lao nhanh trên đường núi gập ghềnh và rung lắc cực mạnh như thể đang có động đất.
Loen: "Cô nên cảm thấy may mắn vì Rodel đã không chết đi. Nếu không thì cô sẽ phải gánh hậu quả nặng nề đấy."
Từ đằng xa, quả bom phát nổ. Đám khói khổng lồ che kín gần như nửa bầu trời.
Loen càng thêm lo lắng. Vẻ mặt anh lúc này khiến Nikki và Momo không khỏi hoảng sợ.
Loen: "Ngần đó thuốc nổ đủ để đưa cả đoàn tàu xuống vực thẳm của tử thần đấy. Cô có nghĩ tới mình sẽ chịu trách nhiệm cho hậu quả khủng khiếp ấy như thế nào trong khi lên kế hoạch chưa hả?"
Shelley quay lại nhìn vụ nổ, cảnh tượng trước mắt khiến cô ta hoàn toàn sụp đổ. Cả người cô ta run rẩy, thế nhưng hàm răng vẫn nghiến chặt.
Rodel: "Loen... Làm sao một cô gái có thể kiếm được loại thuốc nổ đó chứ? Khả năng là có kẻ đứng sau điều khiển..."
Shelley bật khóc nức nở.
Shelley: "Không! Không ai yêu cầu tôi làm vậy hết... Không... Tôi... chỉ muốn trả thù thôi."
Tất cả đều im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!