TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Số Phận

Chương 117: Sân Khấu Của Người Khác (4)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chương 117 : Sân Khấu Của Người Khác (4)
Trở lại với Ain, hắn nhìn chiến trường dường như đã hạ màn mà nhăn nhó khuôn mặt. Dù đã thắng thế, nhưng số người b·ị t·hương không những không giảm đi mà còn tăng lên do kẻ thù chống trả quyết liệt.
Ain quay đầu lại với các tộc nhân, nói to:
“Dốc hết sức đi các chàng trai, chúng ta đánh đến khi chúng tan biến hoàn toàn.”
Lời hô hào của Ain khiến những tên kẻ thù còn sống gặp phải khó khăn cực điểm, bọn họ cũng chống trả ngày càng hung hãn hơn, để rồi trụ thêm được 20 phút.
Tên kẻ thù cuối cùng ngã xuống cũng là lúc trận chiến kéo dài gần một giờ kết thúc. Các tộc nhân bộ lạc Lạc Việt mệt mỏi ngã xuống nghỉ ngơi. Ain đi khắp các thành viên, vỗ vai an ủi bọn họ.
Các đội trưởng bắt đầu kiểm tra v·ết t·hương của các thành viên, sau đó báo cáo cho Ain. Hắn nghe xong chỉ thở dài: 38 người b·ị t·hương, 9 n·gười c·hết, 57 người gần như không thể chiến đấu tiếp.
Với số người này thì coi như một phần năm tộc nhân đã rời khỏi chiến trường, càng làm áp lực lên những người còn lại càng cao. Ain hiểu đối phương còn chưa tung hết lực lượng.
Số quân này chỉ là một phần tộc nhân của họ, nhưng khiến Ain thắc mắc là tại sao không có một tên nào chỉ huy đám quân này. Cả hai trận rồi nhưng Ain vẫn chưa thăm dò được độ sâu của đối phương.
Một tên nổi bật cũng không có thì làm sao Ain có thể đánh giá chất lượng của kẻ thù. Ai mà biết khi tổng t·ấn c·ông thì lòi đâu ra hơn 100 tên giống hắn thì sao?
Dù có cho thêm bộ lạc hắn 2000 tộc nhân có sức chiến đấu như Rok cũng không chống nổi. Ain nhìn toàn quân, may là sĩ khí vẫn còn khá cao, rồi hắn nhìn vào Ry và lắc đầu chán nản.
Chưa gì một chiến tướng của hắn đã không thể tiếp tục chiến đấu. Sau hơn 15 phút tranh thủ nghỉ ngơi, Ain cho một nhóm nhỏ tộc nhân ở lại bảo vệ những người b·ị t·hương.
Từ chỗ này tới trung tâm bộ lạc kia chỉ có vài cây số, nhưng tới giờ vẫn không có ai tới trợ giúp hay liên lạc. Ain cắn răng rồi hô to:
“Cố gắng lên anh em, bộ lạc của chúng đã ở trước mắt, chỉ cần ta quyết tâm thì mọi chuyện sẽ thành công.”
Các tộc nhân hưởng ứng hô to: “Quyết tâm!”
Duy chỉ có Dio nhận ra sự ngập ngừng trong lời nói của Ain, nhưng nó cũng im lặng vì cả bộ lạc đã đâm lao đành phải theo lao. Nó cũng nhận ra tình hình trong trận chiến.
Cả hai im lặng nhìn đám tộc nhân hò hét, vội vàng chuẩn bị trang bị rồi tiếp tục hành quân về những ngôi nhà lấp ló ở xa. Dio nhìn đám tộc nhân ở lại để bảo vệ những người b·ị t·hương.
Trong đám người kia có Ry nằm đó. Dio chỉ thở dài. Tổn thất lần này lớn không lớn, mà nhỏ cũng không nhỏ. Nó sắp tới phải dốc hết sức để đỡ phần nào cho bộ lạc.
Chỉ hơn 20 phút, đoàn quân đã bước vào phạm vi của bộ lạc kia. Từ trong những lều gỗ, ào ạt xuất hiện những quái nhân màu đen, hùng hổ xông tới.
Ain nhìn thấy thì nhíu mày rồi nói:
“Phóng tên độc, phóng lửa đốt lều.”
Như lần trước, nhóm cung thủ lần nữa phóng t·ên l·ửa bay ngập một vùng, lao vun v·út xuống những lều gỗ. Còn tên độc phải chuẩn bị lâu hơn vì độc tố của nó quá mạnh, sơ xuất là phải cắt bỏ chỗ tiếp xúc với độc.
Hai bên chỉ còn cách nhau hơn trăm mét thì loạt tên độc vừa kịp bay tới. Những kẻ trúng tên ngay lập tức la hét vì độc ngấm tức khắc. Độc tố ăn mòn chỗ tiếp xúc mà mắt thường nhìn thấy rõ tốc độ ăn mòn.
Nhưng Ain vẫn chưa hết lo, vì những kẻ ngã xuống c·hết vì độc ăn mòn kia rất lạ, dường như bọn họ không phải là nhân loại.
Còn chưa hết lo thì trên bầu trời lại hiện ra vô số đám mây đen, Ain càng nhăn nhó, hắn lấy ra cái còi sắt, thổi vào một hơi : “ Huýt”.
Ngay lức tức, trong một căn lều to xông ra một lão già, lão nhìn bầu trời rồi nhìn về phía Ain, hắn cảm nhận lão nhìn mình, hắn cũng quan sát lại rồi lẩm bẩm :
“ Vu thuật”.
Ain cầm thanh Thuận Thiên Kiếm lên thủ thế vì nhóm kẻ thù kia đã xông tới nơi, dù bọn chúng đang bị độc dịch ăn mòn nhưng cũng không cản sự điên cuồng của chúng, thậm chí ngay khi v·a c·hạm vào đoàn quân của Ain.
Chúng dùng chỗ độc ăn mòn mà cố day vào các tộc nhân của hắn, các đội trưởng nhìn vậy liền tiêu diệt chúng chỉ là số lượng khủng bố như thế làm cho bọn họ bất lực.
Trong chốc lát, đoàn quân của Ain thiệt hại không ít, không ai ngờ bọn điên kia dám đánh đổi mạng của mình để gây sát thương cho kẻ thù, nếu là Ain cũng không dám cho linh mình dùng cách này.
Điều này là thứ nướng quân nhanh nhất, hắn không có điên cỡ đó, thiệt hại bên nào cao hơn là rõ, đã có từng một tên chỉ huy cho quân ào ạt t·ấn c·ông trước một lô cốt có súng máy, kết quả là ai cũng biết, hắn không muốn lưu danh sử sách như tên kia.
Cuộc chiến lần này còn ác liệt hơn lúc trước, khi đối phương có hơn 3000 tên, mà bên Ain chỉ còn khoảng 400 người, áp lực của từng người đội trưởng càng khốc liệt hơn.
Một khối sắt như Rok còn đổ máu thì hỏi những người còn lại như thế nào, Dio thì vừa t·ấn c·ông b·ằng nắm đấm vì cây giáo của nó đã gãy khi áp lực chiến đấu hơn 40 tên cùng lúc.
Pu càng điên hơn, nó dùng mỗi cách để t·ấn c·ông, Ain bỗng nhận ra thằng nhóc không phải lúc nào cũng bình tĩnh mà là nó chưa muốn thể hiện ra, hắn hiểu vì sao mà nó không muốn thể hiện mặt này.
Vì nó y hệt như thằng Pu, t·ấn c·ông một cách không thể kiểm soát, chỉ là Pu vẫn còn giữ trí thông minh, nó biết lúc nào co lúc nào giãn, nhưng đổi lại vẫn là vô số v·ết t·hương.
Còn mấy tên khác cũng không khá khẩm nổi, Ain nhìn tình trạng mà cắn răng, hắn nhìn sang bên kia, lão già kia còn cười hắn, Ain điên tiết vì thứ kia chưa đến.

Bạn đang đọc bộ truyện Số Phận tại truyen35.shop

Ain lao nhanh đến chỗ Pu, giải cứu cho nó một mạng, nhìn thằng nhóc tả tơi, gục xuống vì mất sức, hắn cố gắng vừa chống đỡ vừa bảo vệ Pu.
“ Đến rồi “.
Ain mỉm cười, lão già bên kia nhìn tên mạnh nhất cười thì khó hiểu, nhưng không cần lão hiểu vì hướng biển xuất hiện một nhóm người, dẫn đầu là Garu.
Đội quân biển cả hiện thân, dù chỉ có hơn 20 người nhưng lại là nhóm có độ thiện chiến cao nhất của Ain, Garu vừa thoát khỏi khu rừng nước mặn liền thấy tình trạng của bộ lạc mình.
Hắn tức giận hét to: “ Phóng lao”.
Sau lời nói gần 20 chục mũi lao bay tới chỗ lão già kia, lão giật mình vội tránh, chỉ là những tên thân cận không mạng tốt như vậy, nhìn mục tiêu mình tránh khỏi, Garu hét : “ Thu dây”.
Lao mà nhóm của Garu sử dụng lại có chút khác với lao bình thường, ở phần đuôi được làm một cái lỗ nhỏ để cột một sợi dây thừng dài, vốn sử dụng để bắt cá ở xa.
Nhưng ở trên chiến trường nó lại thành một v·ũ k·hí tầm xa hiệu quả, khi bị giật dây lại, một là bị rách chỗ thịt đó, hai là bị kéo lại rồi bị g·iết, gần như không có cách thoát khỏi nếu bị dính trúng lao.
Nếu bình tĩnh thì kẻ thù có thể cắt dây thừng, nhưng khi bị trung đau đớn tột cùng làm cho ai bình tĩnh nổi, khi bị kéo thì nỗi đau này càng nhân lên.
Lão già kia còn chưa định thần lại để đối phó với nhóm người mới tới thì hướng bắc bộ lạc, một nhóm người khác lại tới, lần này chỉ huy là Tel, một người trong hai trận chiến trước đó chưa từng xuất hiện.
Với tính nhát cáy của hắn, Ain liền tận dụng để làm cho kẻ thù bất ngờ, Tel không nhát mà là hắn không tự tin vào khả năng chiến thắng, vì vậy mà Ain cho hắn cùng với nhóm thành viên mình núp ở đây tìm hiểu.
Chỉ khi Tel dám chắc khả năng chiến thắng thì Ain mới quyết định t·ấn c·ông, Tel không phải là người làm ẩu tả như mọi người tưởng tượng, mà hắn càng là người tính toán mọi thứ, tính đến mức có tỉ lệ b·ị t·hương là bao nhiêu.
Mỗi lần đi săn, nhóm của Tel là nhóm săn thú dữ khá ít nhưng tỉ lệ t·hương v·ong và số lượng thịt lại là tốt nhất các nhóm đi săn, chính vì điều này Ain đánh cược.
Hắn cho Tel quyết định trận chiến này, tỉ lệ mà hắn nhận được là 7 phần, b·ị t·hương 2 phần, Ain liền chọn t·ấn c·ông, chỉ là có một thứ Tel còn báo cáo cho hắn nhưng Ain chọn bỏ qua.
Vì ngay trên đầu lão già còn có thứ nguy hiểm hơn, một bóng đen đột ngột xuất hiện, lão già nhìn bóng đen dưới đất mà hoảng sợ, một tia sáng đen xuất hiện.
“ Rầm”.
Bóng đen trên trời rơi xuống nhanh chóng, chấn động làm cho tất cả mọi người xung quanh phải ngã nhào, bóng đen kia vừa rơi xuống đã gầm to nói :
“ Quá đã nhóc con”.
Thì ra bóng đen là cháu lão Quy, nhưng xuất hiện từ đâu ra bất ngờ thì do hai bóng đen nhỏ hơn, đang đứng với Ain phàn nàn :
“ Ai da, tộc trưởng ơi, lưng của tôi sắp gãy rồi nè“.
Bóng đen to hơn một chút gật đầu, Ain chỉ liếc nhìn rồi nói :
“ Bớt than đi, làm việc thôi”.
Nói xong, Ain lao phía trước, để chiếm ưu thế, vì đám người kia vẫn còn đang chật vật đứng dậy, bỗng có một thứ áp lực lên tất cả tộc nhân của bộ lạc Lạc Việt.
“ Thần lực”.
Ain cảm nhận rồi thốt ra, không phải vì bất ngờ mà là vì trước mắt hắn hiện lên sự khó chịu, những tên đ·ã c·hết đứng dậy, hai mắt đỏ rực, tay chân lờ đờ như zombie.
Mà hắn lại cực kỳ ghét zombie, Ain liền chém mọi con zombie trên đường đi, mà hai bóng đen kia cũng không ở không, chúng lao đầu vào chiến đấu.
Còn mấy người khác cũng chỉ bất ngờ rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà tham chiến, họ không còn sự sợ hãi nào trong đôi mắt, vì đã có một thứ mà khiến bọn họ tự tin cuộc chiến này sẽ chiến thắng.
Ở trên trời, đối diện với bóng đen khổng lồ là một con ruồi cổ đại to lớn, nó mở cái miệng ra hét to :
“ Không có thần lực mà dám nghênh ngang xuất hiện trước mặt ta, ngươi tới số rồi”.
Dứt lời, một làn khói đen bao vây cái đầu của con vật khổng lồ kia, ở phía dưới các tộc nhân lo lắng nhìn theo nhưng nhìn thấy ánh mắt của tộc trưởng thì vội tập trung trận chiến.
Dio vừa chạy, vừa hét :
“ Xông lên, trả thù cho những anh em ngã xuống, trả thù”.
“ Giết”.
Ain còn hét theo sau lời của Dio, tiếng hét của hắn bằng Vu lực càng khiến cho sĩ khí toàn quân dâng cao ngút trời, trái với khung cảnh hùng hồn thì kẻ địch chỉ là một đen lặng im.
Hai bên chạm nhau, tiếng chém g·iết ngập tràn một khu vực, một là ta c·hết hoặc là ngươi c·hết, không khí cứ như vậy càng làm cho trận chiến càng khốc liệt hơn.
cầu bình luận, cầu lượt đọc, cầu đề cử, cầu đánh giá
tấu chương xong Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Số Phận, truyện Số Phận , đọc truyện Số Phận full , Số Phận full , Số Phận chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top