Chương 128: Những Vấn Đề Phát Sinh
Trận đấu của nữ giới cũng có kết quả hòa sau 90 phút, người ghi bàn lại là Eny và Lea (xuất hiện ở chương 101).
Ain nhìn kết quả mà thở ra một hơi, nếu chỉ nhìn kết quả, ai cũng nghĩ trận đấu nhạt nhẽo, kém hấp dẫn. Nhưng chứng kiến rồi mới hiểu.
“Phụ nữ thật đáng sợ.”
Ain sau trận đấu cũng phải tốn ít thời gian của mình, để nhắc nhở các cầu thủ, nhưng họ cứ ngó lơ khiến hắn bất lực.
Khán giả bên ngoài thì câm nín. Họ vừa chứng kiến một trận đấu sỉ nhục nam giới nhất, kể từ khi sân bóng được làm ra.
Đám Ry, Ska thì im lặng. Đây không phải lần đầu tụi nó chứng kiến sức mạnh của nữ giới, điển hình quen thuộc là con bé Eny.
Từ một đứa nhóc nhỏ nhắn, nay Eny đã trưởng thành và mạnh mẽ hơn xưa rất nhiều. Nếu không theo Ain học hỏi, con bé sau này vẫn có nhiều tiềm năng sinh tồn trong thời đại này.
Lúc này, trời đã sập tối, khoảng đâu đó 7 giờ.
Cả đám người lớn vội quay về nhà chuẩn bị ăn tối. Ai không muốn thì ra chỗ khu ăn uống, do các thành viên nấu nướng bày ra để trao đổi. Tuy có lỗ nhưng đổi lại là sự tiện lợi và nóng hổi.
Lác đác trên sân bóng, chỉ còn vài người chờ trận đấu của tụi nhỏ.
Ain cũng tranh thủ vừa ăn tối, vừa khen ngợi Eny. Nhìn con bé cười tít mắt, hắn cười khổ. Nếu không khen nó, hắn sẽ bị ăn đấm mất.
Sau khi giải quyết cái bụng, Ain khởi động cơ thể, rồi đi vào nhà làm việc. Một buổi chiều mệt mỏi, tới tối hắn còn phải xem báo cáo của bộ lạc.
Còn trận đấu tụi nhỏ thì giao cho đám tộc nhân đang thực tập điều khiển. Nếu có sai sót, vẫn còn khán giả góp ý. Dù sao đây cũng là trận đấu mang tính giải trí cao hơn sự cạnh tranh của người lớn.
Ain gác lại các trận đấu khỏi đầu, bắt đầu xem xét các báo cáo được Ichi lấy về. Nói tới Ichi, thời gian này nó đã rảnh hơn sau khi Zoa sinh 4 con sói con.
Kins thì đã ngủ li bì chưa tỉnh, sau khi trợ giúp trận chiến kia. Hai tên Ngộ cũng như vậy, biến mất với cháu lão Quy khiến hắn lo lắng không thôi.
Ain cầm tờ báo cáo đầu tiên lên mà hài lòng. Thép được sản xuất hàng loạt. Tuy có chút khó khăn trong vận hành kiểu công nghiệp, nhóm chế tác vẫn đảm bảo tiến độ 1000 thanh thép dài 4m trong một tháng.
Ain còn muốn đi tới mỏ quặng mà Lim tìm được, nhưng phải chờ tới mùa hạ năm sau. Thời gian sắp tới hắn rất bận.
Bỏ qua, Ain lại đọc tiếp báo cáo. Lần này là tin chỗ sân vận động, đã nhận số thép đầu tiên và đổ thành công được 10m bê tông.
Tuy còn ít nhưng không có cách nào tốt hơn. Khi một vấn đề xảy ra, liền có ti tỉ vấn đề khác phát sinh, Ain cũng không phải là mọt sách để biết làm tất cả.
Hắn chỉ chờ tới đâu làm tới đó. Thời gian không phải là vô tận cho các tộc nhân hắn khám phá, sáng tạo ra. Ain rút ngắn được chỗ nào thì rút vậy.
Hiện Ain còn lo hơn, là qua một tháng rưỡi nữa, hắn sắp làm một công việc trọng đại rồi. Sự chuẩn bị đã tới khúc nước rút.
Các công tác chuẩn bị cũng đã gần hoàn thành. Ain muốn toàn tâm toàn ý cho việc này nhưng có quá nhiều vấn đề phát sinh, khiến hắn phải chia sự chú ý của mình ra.
Tuy nhiên, thứ Ain thở phào là đã bàn giao một phần cho Dio, người bạn thân của mình. Dù công việc của Dio cũng không khác hắn là mấy, bộn bề công việc.
Ain bỏ tờ báo cáo qua một bên, rồi lấy tách trà, nhấp một ngụm. Sự đăng đắng, ngọt dịu sau khi uống làm Ain thoải mái.
Hắn lại lấy tờ báo cáo tiếp theo. Lần này, sau khi đọc, Ain lại gõ tay lên bàn một lúc. Trên tờ giấy hiện ra dòng chữ: Số tộc nhân b·ị t·hương tăng cao.
Việc tộc nhân b·ị t·hương không phải là hiếm, nhưng b·ị t·hương đến mức Rin phải viết báo cáo thì là chuyện lạ. Ain không biết làm sao vào lúc này.
“Chẳng phải đã có bức tượng rồi sao? Lý do vì sao người b·ị t·hương lại tăng cao? Bức tượng có vấn đề hay sao?”
Ain vò đầu, quyết định ngày mai tranh thủ ra xem bức tượng con rùa. Sau đó, Ain đặt tờ báo cáo qua một bên khác, rồi lấy một tờ báo cáo khác.
Lần này, lông mày của Ain đã dãn ra không ít. Tin tốt là việc thu hoạch lúa đã bắt đầu. Năm nay lúa đạt năng suất tương đối tốt, dù đã bị thiệt hại t·hiên t·ai khá nhiều.
“Ít nhất không phải ăn cháo là được.”
Ain lẩm bẩm, hắn nhấp một ngụm trà. Bỗng hắn thấy có chút lạnh. Cũng đúng thôi, thời gian này đã là giữa mùa đông.
Hắn đi vào phòng ngủ, lấy một ít áo lông thú ra mặc. Dù đã được nâng cao thể chất, Ain vẫn không bỏ việc mặc áo lông thú vào mùa đông.
Không phải mặc cho vui. Ain muốn cơ thể mình luôn chủ động đề phòng mọi tình huống thời tiết, không được chủ quan trước thiên nhiên.
Sau khi mặc xong áo lông thú, Ain tiếp tục coi báo cáo đến khi trời đã khuya mới chịu đi ngủ. Ain bước ra cửa, nhìn quanh.
Thấy sân bóng đã được tắt đuốc, ánh sáng chập chờn ở phía bộ lạc cũng đã không còn. Duy chỉ có một số nơi đặc biệt là còn tộc nhân canh gác.
Ain mỉm cười, rồi đóng cửa. Bước đi các nơi có cửa sổ, Ain cẩn thận đóng lại hết, rồi mệt mỏi đi vào phòng ngủ.
Bước vào, hắn nhảy lên giường nằm ngủ thẳng cẳng. Tới sáng hôm sau, ánh sáng chiếu qua khe cửa sổ, làm Ain mơ màng tỉnh giấc.
Ngáp dài, Ain mệt mỏi loạng choạng bước đi mở cửa. Ánh sáng của bầu trời, giúp Ain tỉnh thêm một chút. Dưới chân, Ichi đi vào mừng hắn.
Hắn xoa đầu Ichi, rồi đi ra phía sau, bước vào nhà tắm, dội từng gáo nước lạnh mùa đông lên người. Ain run rẩy cả người.
“Tỉnh rồi. Ui, lạnh quá, ui.”
Ain vội vàng lau mình, rồi đi ra bếp, đốt lửa. Ain đưa tay ra sưởi ấm, hơ tay chừng 5 phút, rồi bắt nồi nước nóng.
Sau đó, Ain làm món trứng chiên đơn giản. Mất thêm 15 phút để Ain giải quyết bữa sáng.
Bước ra ngoài, với tinh thần thoải mái, Ain nhìn trời còn chưa mọc hết, vội vàng tranh thủ tập luyện.
Sau một giờ, trời đã lên hết. Bóng từ đồng hồ mặt trời hiện ra con số 8. Ain vội tắm nước lạnh một lần nữa.
Sau đó, Ain đi ra công trường sân vận động. Nhìn các tộc nhân đang đặt những thanh thép vào khung gỗ.
Rồi đổ bê tông vào. Ở một góc, có hơn mười nhóm tộc nhân tất bật chuẩn bị bê tông nằm rải rác khắp công trường. Một nhóm khác thì hối hả vận chuyển xi măng.
Pu ở gần đó hét to, chỉ trỏ điều chỉnh cho các tộc nhân liên tục. Chính vì công trình này mà số lượng cây cối bị khai thác rất nhiều, nhưng Ain vẫn có một vùng lớn ở phía nam để trồng lại.
Nhiệm vụ chăm sóc cây này được giao cho đội săn. Chỉ cần đi qua chỗ này thì tưới nước cho các cây non là được. Với mỗi cây chặt đi, Ain cho trồng 2 cây non.
Ain nhìn cảnh nhộn nhịp của công trường mà mỉm cười. Pu bỗng phát hiện, vội chạy lại rồi hỏi:
“Có chuyện gì không, Ain?”
“Không. Tiến độ ổn chứ?”
Ain lắc đầu, rồi hỏi lại Pu. Thằng nhóc chỉ về phía công trường:
“Không ổn lắm, mùa đông lạnh quá, bê tông đóng chậm.”
Ain nghe xong thì cũng xoa cầm suy nghĩ, mất một lúc, Ain mới nói với Pu :
“Mày thử cho tộc nhân đun nóng các vật liệu trước khi trộn lại xem sao, còn không thì trộn rồi đun nóng lên, chứ để trong thời tiết vậy, tao sợ sau này nó sẽ đổ vỡ mất”.
Thằng Pu nghe xong thì gật đầu rồi chạy đi, còn Ain, sau khi quan sát thêm một lúc, rồi đi ra chỗ ép dầu, khi tới đây thì mỗi thứ vẫn như cũ.
Tuy nhiên lại có một vài thứ thay đổi như có hẳn một vùng cây gần 500m2 trồng cây dầu oliu, và 300m2 đất làm muối.
Tuy đất làm muối lại nhỏ nhưng đã đủ cung cấp cho cả bộ lạc, công việc có cực nhọc nhưng những tộc nhân ở đây không có chút phàn nàn lời nào.
Sáng sớm đã phải đi ra biển gần đó lấy nước biển về, rồi lại đổ vào mảnh đất, tới khi nắng lên cao thì chạy ra, dùng bồ cào để sàng cho những hạt muối tách ra.
Làm việc dưới cái nắng cao độ và hơi nước mặn từ biển khiến cho công việc càng cực nhọc, dù cho các tộc nhân đã trang bị quần áo rất tốt.
Nhưng vẫn không tránh được việc ngất đi khi đang làm, Ain nghe Lea nói mà bất ngờ, hắn hỏi :
“Sao tôi chưa nghe cô báo cáo việc này?”.
“Ha ha, thứ lỗi cho tôi nha tộc trưởng, các người ở đây không muốn tôi viết thôi”.
Lea cười vui nói, Ain thì sầm mặt lại, từ khi nào mà lời nói của hắn không bằng lời nói của tộc nhân, nhưng sau đó là im lặng.
Hắn cười rồi hỏi thăm các tộc nhân ở đây mong muốn, hay cải thiện chỗ nào, nhận được câu trả lời, Ain chào tạm biệt rồi đi về nhà kho.
Đi vào, Eny đang ngủ gật nghe tiếng động thì tỉnh dậy, thấy Ain đang nhìn mình, con bé cười trừ, Ain liền trao đổi một chút rồi quay lại chỗ sân vận động trao đổi với Pu.
Cuối cùng là đi qua chỗ bức tượng hình con rùa, nhìn bức tượng không có gì quá khác biệt, trừ việc nó càng ngày lớn hơn theo thời gian mà thôi.
Ain dành dùng Vu lực xem xét, khi xem rồi Ain mới bất ngờ rồi thốt lên bất lực :
“Má, tưởng trốn ở đâu thì ra nằm ở đây”.
Trong mắt Ain lúc này, là hình bóng hai tên Ngộ đang ngủ trong viên ngọc của bức tượng con rùa, nhìn bóng dáng thoải mái của hai tên kia làm Ain buồn cười.
Nhưng vì bộ lạc hắn có chút lo lắng a, cũng không còn cách nào ngoài việc đứng nhìn, Ain cũng không làm gì khác.
Hắn còn nhìn thấy một sợi dây kéo dài vào chỗ hang động năm xưa, Ain cũng không so đo nữa, vì bên trong kia cũng là thú cưng của mình.
Ain thở dài, rồi quay về nhà nghỉ ngơi, buổi trưa hôm nay, hắn phải tranh thủ nghỉ ngơi, vì buổi chiều hắn có một buổi dạy cho đám trẻ.
Làm một vài món đơn giản, Ain vừa ngồi ăn, vừa suy ngẫm về những vấn đề của bộ lạc, từ xa Opf hí hửng chạy tới, rồi đi vào bếp lấy chén dĩa.
Sau đó thì chạy ra ngồi ăn uống ngon lành, Ain ở bên thì trố mắt, có cần tự nhiên như vậy không?.
Không những ăn tự nhiên, Opf còn chê hắn nấu dở nữa, khiến Ain giận không thôi, nhưng lại xìu xuống khi thấy cô nàng ngây ngốc nhìn hắn.
Ain thở dài rồi im lặng tiếp tục bữa ăn trưa.
tấu chương xong. Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!