TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Số Phận

Chương 134: Vô Đề (3)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chương 134 : Vô Đề (3)
Các tộc nhân bộ lạc Lạc Việt thì chán nản trải qua thời gian một tháng cuối của mùa đông, không được đá bóng vì sân quá trơn, không được tập luyện.
Điều này làm cho các nam giới càng chán nản, công cụ giải trí duy nhất là bạn tình, nhưng ngặt nỗi số nữ giới trong bộ lạc lại ít đáng thương.
Vì vậy mà nữ giới rất có giá trị. Nhận ra tầm quan trọng của mình, các cô gái khiến cho mấy anh chàng phải có một công việc rất ổn định và giàu thực phẩm mới có thể lọt vào mắt xanh.
Những gã vừa nghèo vừa kém tay nghề thì đành chịu trận, đêm nào cũng phải nghe những tiếng động lạ. Vì vậy, họ nổi dậy đi tố cáo với nhóm chấp pháp.
Nhìn những tờ đơn liên tục gửi đến, Dio thở dài bất lực. Cậu ra một số lệnh cấm phát ra tiếng ồn vào giờ ngủ, khiến nhiều người bực mình vì không thể tìm cách giải khuây.
Thế là họ chuyển sang ban ngày, và Dio lại nhận thêm đơn khiếu nại chỉ sau vài ngày. Cậu vuốt mặt, bất lực: "Đám đực rựa này, không thì cho ra dọn băng đi nhỉ? Ở không làm gì à?"
Nghĩ là làm, Dio ra lệnh vận động dọn tuyết chuẩn bị cho mùa xuân. Đám đàn ông lủi thủi ra dọn, nhưng việc này rất cực và tiêu tốn nhiều sức lực.
Nhờ thế, tình trạng kia cũng giảm bớt. Dio nhìn bộ lạc, hài lòng vì cuối cùng cũng được nghỉ ngơi vài ngày.

Ở một góc nhỏ của bộ lạc, nằm ở hướng tây bắc, gần phòng học, có một ngôi nhà nhỏ.
Người ra vào liên tục. Bên trong, một hàng dài tộc nhân ngồi bên phải. Giữa nhà, trên cái bàn, có một đĩa trái cây.
Đối diện là hai cái ghế gỗ, với hai người đang ngồi. Phía sau, hai tộc nhân khác thoăn thoắt cắt tóc cho họ.
Khi xong, một tộc nhân khác lại vào ngồi. Người cắt tóc vội húp vài ngụm nước rồi tiếp tục công việc. Đây là việc miễn phí, dựa trên sự giúp đỡ lẫn nhau.
Ngôi nhà này không phải lúc nào cũng mở cửa, chỉ khi những tộc nhân có nghề rảnh mới mở ra.
Vì vậy, mỗi khi mở, nhà cắt tóc lại rất đông người. Mùa hè hoặc đông là lúc người ta có xu hướng cắt tóc. Dù mệt mỏi, thợ cắt tóc vẫn vui vẻ làm đến mức quên bữa ăn.
Tóc thừa được nhóm trồng trọt mang làm phân bón cho cây trồng.
Những tộc nhân chế tác được cắt tóc cũng muốn trả ơn bằng cách làm ra những loại kéo để cắt tóc, phù hợp cho mọi loại tóc của các tộc nhân, số tóc thừa cũng được mang ra cho nhóm trồng trọt mang làm phân hóa cho cây trồng.

Nhà nung.
Các tộc nhân xây dựng buồn bã nhìn tình trạng của lò nung. Dù đã gia cố, nhưng vẫn chưa chịu được nhiệt lượng khổng lồ khi nung thép. Họ bắt đầu phá vỡ lò.
Công việc phải được tính toán cẩn thận để không ảnh hưởng đến hai lò còn lại. Mỗi mảng gạch nung được đưa xuống, và ánh mắt của nhóm xây dựng luôn dán vào hai lò còn lại.
Còn nhóm chế tác đã ung dung đi về nhà nghỉ ngơi, bọn họ ở đây cũng không giúp ích được gì, Mih vừa đi vừa suy nghĩ xem có thứ gì chịu nhiệt độ cao được không?
Vì đất sét không chịu được quá lâu, làm gốm sứ thì quá mất thời gian và công sức, còn bê tông thì dễ nứt vỡ, vò đầu Mih chán nản đi về, hắn trên đường còn lẩm bẩm :
“Ước gì có thứ gì chịu được nhiệt nhỉ?”.
Sau khi hội họp vài ngày, nhóm xây dựng cũng từ bỏ việc xây mới, vì hiện vẫn chưa có vật liệu phù hợp, cũng như sợ trong quá trình xây lại ảnh hưởng tới tổng thể nhà nung.
Vì vậy mà Mih cùng với Pu đi tới thống nhất, tiếp tục sử dụng hai lò nung còn lại, tới khi có phương hướng xây dựng phù hợp.

Nhà của Ain.
Hắn đang ngủ cùng với bốn ‘con sâu’ đã hơn một tuần kể từ khi Rin và Eny phát bệnh, Ain cũng không dám đi đâu quá lâu.
Lỡ có ai đi vào thấy cảnh này thì không kìm được thú tính mất, vì vậy hắn phải hy sinh bảo vệ các tộc nhân khỏi quái thú ba đầu.

Các nhóm trị liệu, nấu ăn và nhà kho, nuôi thú sau khi mất người đứng đầu cũng khá chật vật để hoạt động bình thường, nhưng cũng chưa tới mức r·ối l·oạn một bầy.
Các thành viên thay nhau điều hành nhóm, đây cũng là dịp tốt cho những nhân tài về quản lý được bước ra ánh sáng, không phải lúc này cũng dựa dẫm vào mấy đội trưởng.
Bốn cô nàng cũng không phải là đội trưởng xuất sắc gì, chủ yếu là dựa trên niềm đam mê và cố gắng mới bù đắp được sự lỗ hổng trong khâu quản lý nhân sự.

Kins sau thời gian dài nghỉ ngơi cũng đã bay đi trong giấc mơ của Ain.

Ở một nơi xa.

Bạn đang đọc bộ truyện Số Phận tại truyen35.shop

Zua sau khi đường xa trên các cành cây cũng đáp xuống đất, nó nhẹ nhàng đi vào một ngôi nhà được che dấu kỹ càng, một tay giở tấm vải, Zua đưa đầu vào.
Thấy người bên trong, Zua mới mỉm cười, rồi đi vào trong, người bên trong thấy Zua cũng mỉm cười, giang hai tay chào đón lấy thần hình vững chắc kia.

Ở trên một ngọn núi cách bộ lạc Lạc Việt khoảng 100km về phía bắc.
Một người ngồi xuống sau khi trải qua thời gian dài leo lên ngọn núi, mấy người xung quanh cũng ngồi xuống thở dốc, ở độ cao này, không khí khá lỏng vì vậy mà thở thôi cũng rất khó khăn.
Một người nhìn người đứng đầu hỏi :
“Đi xa như vậy thì đám người kia đuổi kịp không Lim?”.
Lim im lặng vì hắn đã để lại lời nhắn ký hiệu dưới núi nhưng không rõ đối phương nhận được chưa, hắn nhìn người kia rồi thở dài nói :
“Không rõ nữa, mà thôi chỉ cần ta làm xong chỗ này nữa là đi về được rồi, cũng xa bộ lạc quá lâu rồi, ta có chút nhớ tộc trưởng a”.
Mấy người ở quanh nghe vậy mỉm cười, bọn họ rời khỏi bộ lạc cũng đã hơn nữa năm, vì vậy không biết bộ lạc đã ra sao, vì vậy mà bọn họ bàn tán về bộ lạc rất nhiều.
Có người nói bộ lạc sẽ phát triển đến mức không ai tưởng tượng ra, có người phản bác nói bộ lạc giờ đã có số lượng tộc nhân khổng lồ, vì vậy lãnh thổ đã rất rộng không chừng sắp đuổi kịp bọn họ.
Lim nhìn không khí nhộn nhịp cũng im lặng, gương mặt đầy suy tư nhìn về hướng bộ lạc.

Lại hơn hai tuần nữa, mùa đông cũng đã kết thúc.
Mùa xuân đã tới, các tộc nhân vội vàng quỳ xuống, hướng bức tượng hình rùa cùng hô to :
“Cảm tạ thần hộ mệnh”.
Nói xong thì mọi người đứng dậy, tất bật chuẩn bị cho năm mới, các thành viên trồng trọt vội vàng mang những hạt giống, mầm cây con ra trồng lại.
Ở ngọn đồi thì bắt đầu gieo lúa đầu năm, nếu thời tiết thuận lợi thì năm nay có thể thu hoạch được hai vụ, lão Ky thì không ngại tuổi tác cứ leo trèo khắp các ngọn đồi để chỉ dẫn các tộc nhân.
Ain lúc này thì càng lo lắng, khi mùa xuân đã tới mà bốn ‘con sâu’ vẫn vậy trong khi đám cưới của họ lại sắp diễn ra khoảng vào giữa tháng hai.
Hắn thở dài, sau đó lại là công việc vệ sinh cơ thể cho bốn ‘con sâu’ dù trong hai tuần rồi, Opf đã có một số phản ứng nhẹ khi Ain nói lời thầm thì.
Vì vậy mà Ain phấn khích, suốt ngày hắn cứ nghé tai Opf nói những lời yêu thương mong cô mau tỉnh lại, chỉ tiếc là sau đó không có phản ứng nào lớn nữa.

Hai tuần đầu tiên mùa xuân là khoảng thời gian cực sôi động của bộ lạc Lạc Việt, chỉ khác là Ain- tộc trưởng- không đi đâu ra ngoài quá nhiều mà dành thời gian ở nhà.
Dù khó hiểu nhưng các tộc nhân cũng không hỏi gì nhiều, họ cố gắng lý giải nhưng vẫn không tìm được quá nhiều lý do, chỉ có thể nhận định là cần thời gian chuẩn bị cho ngày kia.
Dio thì biết tin càng lo lắng hơn mọi người vì mọi thứ nó đã cùng Ain chuẩn bị xong, sao còn luẩn quẩn chưa ra ngoài?
Lắc đầu, Dio vội giải quyết chuyện ở nhóm trước, sau này rảnh nó sẽ hỏi Ain sau.

Nhóm xây dựng khi sửa lò nung cũng kịp mang thép về sân vận động, sau khi mùa xuân bắt đầu, nhóm xây dựng cũng nhanh chóng khởi động lại công trường.
Tiếng đục gỗ cồm cộp vang lên đều đặn, hòa cùng những tiếng chát chúa của búa đập vào gỗ, vào đá. Âm thanh của công cụ lao động vang vọng khắp không gian, khi thì gấp gáp, khi lại đều đều theo nhịp tay người thợ.
Xen lẫn đó là tiếng nói cười, hò hét chỉ đạo, trao đổi đầy nhiệt huyết của các tộc nhân. Tất cả những âm thanh ấy hòa quyện thành một bản nhạc lao động rộn ràng, phản ánh tinh thần kiên cường và sáng tạo của nhân loại trong những buổi đầu mùa xuân.
Một số thành viên xây dựng vội vàng dùng đuốc hơ lửa vào lớp bê tông, giúp tan đi những lớp băng còn tồn động trong mùa đông.
Dù đã được che phủ bằng rơm nhưng vẫn không tránh khỏi một số chỗ bị băng tuyết đóng, vì vậy mà cần phải kiểm tra thật kỹ trước khi tiếp tục đổ bê tông vào vị trí đó.
Và sau hai tuần cật lực thì nhóm xây dựng đã thành công làm xong phần móng và sàn thi đấu, tiếp theo là phần cột trụ cho sân vận động.
Một loạt cây gỗ cứng chắc và cao được đốn về, một loạt công đoạn cắt, cưa, mài và sơn nhựa cây chống côn trùng, tất cả được làm kỹ càng và nhiều lần.
Vì đây là thứ quan trọng nhất, chống đỡ cho nhiều thứ vì vậy nó phải rắn chắc và khó bị phá hủy, chọn gỗ cũng phải là loại gỗ tốt, sức chống chịu cao.
Phần hố trồng cột cũng được làm rất công phu, loại đất ở đây được kiểm tra kỹ lượng, Ain nhờ lão Quy xem có mạch nước ngầm không? Vì khá gần sông nên hắn sợ.
Nhưng lão bảo không có, vì vậy mà công đoạn quan trọng là làm sao để đặt cây cột vào hố, nhóm xây dựng nghĩ ra nhiều cách nhưng vẫn chưa được.
Vì vậy mà công trường lại lâm vào tình trạng bị đình trệ, thằng Pu nhìn vậy càng thở dài, đã hai lần rồi, nó muốn làm nhanh để còn làm những công trình khác nữa a.
….
tấu chương xong Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Số Phận, truyện Số Phận , đọc truyện Số Phận full , Số Phận full , Số Phận chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top