TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Số Phận

Chương 149: Phát Triển (8)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước

Chương 149 : Phát Triển (8)
Cuối xuân.
Bộ lạc Lạc Việt phát triển vượt bậc nhờ sự nghiên cứu của nhóm ‘kẻ điên’ tìm ra, điển hình là:
+ Bọn họ khám phá ra đá cẩm thạch : đây là loại đá biến chất của đá vôi, chúng có thể làm tượng điêu khắc.
+ Đá phiến: được đặt tên theo tính chất dễ tách thành từng phiến đá nhỏ, với tính chất này thì mong đợi của Ain về công dụng của chúng, có thể làm mái nhà hoặc gạch ốp.
+ Một kim loại mới phát hiện, sau khi nhóm khai thác mỏ đào sâu vào trong khối đá hoa cương, là một oxit thiếc, tuy kích thước báo cáo khá nhỏ nhưng lại mang nhiều kinh hỷ cho Ain.
Những nhóm có liên quan thì được hưởng lợi từ các phát kiến này, còn các nhóm khác tiếc nuối vì lĩnh vực của họ chưa đạt được thành tựu gì quá nổi bật.
Nhóm nấu ăn thì đang nghiên cứu cách làm nước tương và nước mắm. Theo trí nhớ của Ain, hắn chỉ biết nước mắm làm từ cá biển và muối, nhưng tỷ lệ và thời gian ủ thì hắn không rõ.
Về nước tương, hắn nhớ lại các bộ phim anime kiếp trước từng đề cập đến việc làm miso từ đậu nành, gạo, muối… Tuy nhiên, do bộ lạc không có đậu nành nên họ đành dùng đậu phộng thay thế. Dù sao trong kho đậu phộng vẫn còn rất nhiều.
Nhóm trị liệu thì cử người đi cùng các đội săn tìm thảo dược từ cuối mùa xuân năm ngoái đến nay, và đã thu về được một số loại, nổi bật là tỏi và nhân sâm hoang dã.
Tỏi thì Ain không cần nghiên cứu quá nhiều – hắn đã rất quen thuộc với nó kiếp trước, xem nó là một loại gia vị không thể thiếu ở quê hương. Thậm chí tỏi còn có thể dùng làm thuốc chữa bệnh trong một số trường hợp.
Còn nhân sâm hoang dã thì không cần Ain giới thiệu. Đây là một loại thảo dược quý hiếm ở kiếp trước, được săn lùng bởi giới nhà giàu.
Vào thời cổ đại, nhân sâm thường chỉ có trên bàn của hoàng đế, cho thấy người ta đã sớm nhận ra giá trị của nó. Ain cũng từng mong muốn được thấy loại thảo dược này để xem vì sao nó lại được xem trọng như vậy.
Giờ đây, nhân sâm đã nằm trong tay Ain. Dù chỉ là loại hoang dã, hắn vẫn quyết định thử nghiệm. Ain sẵn sàng làm mọi thứ vì bộ lạc, đến mức các thành viên trị liệu cũng phải sợ hãi khi thấy tộc trưởng ngồi một góc mỉm cười một mình.
Nhóm nuôi thú thì chưa có kết quả thì ngoại trừ việc bốn con bò rừng non đã trưởng thành, hiện chúng đang trong quá trình tạo giống, nhóm đi săn cũng tìm được một đàn bò rừng.
Nhưng do số lượng thành viên ít nên chỉ dám đặt bẫy để bắt vài con non về bộ lạc, tới khi mấy con bò trưởng thành nhận ra, chúng dí đội đi săn té khói.
Bầy tê giác thì phát triển lại như ban đầu, nhóm kỵ binh của Ain sắp tới được nhờ, tính tới hiện tại thì nhóm kỵ binh chỉ vừa được chỉ dạy về thú cưỡi tê giác còn lợn rừng, sói thì vẫn chưa được Ain dạy.

Ở căn cứ sau nhà Ain.
Bước vào không gian quen thuộc, không, bây giờ đã khác đi rất nhiều, không còn đơn sơ như ban đầu, hiện chúng đã có rất nhiều vật dụng đang tồn tại.
Nếu không phải đi vào căn cứ mình cho người tạo ra, Ain còn tưởng lạc vào động thiếu nhi nữa chứ, rất nhiều chiếc dép nhỏ nhắn nằm ngay ngắn cửa chính.
Ain lắc đầu, hắn bước lên sàn gỗ, đi về phía cánh cửa duy nhất, mở cửa ra, một mùi không khí trong lành ập vào mũi hắn.
Ain nhắm mắt lại, cố gắng tận hưởng không khí này, bỗng Ain mở mắt, hắn né đầu sang trái.
“Véo”
Một phi tiêu sắc lẹm ghim thẳng vào cánh cửa sau lưng, Ain trong tư thế nghiêng đầu nhìn về phía vừa phóng phi tiêu, một đứa trẻ, nếu không phải vì chiếc phi tiêu có lẽ Ain đã không nhận ra đứa nhỏ này.
“Hmm, ẩn nấp kỹ ghê.”
Đứa nhỏ kia nhìn hắn với ánh mắt kỳ dị, bỗng nó không thấy thân ảnh kia đâu, hai mắt nó mở to cố gắng tìm kiếm nhưng sau lưng nó lại đổ mồ hôi lạnh.
Hai mắt không ngờ, đứa nhỏ vội quay lưng lại lùi ra xa, người kia lại đứng sau lưng nó từ khi nào, đứa nhỏ định lấy thanh dao găm ở bên hông thì sợ hãi khi không thấy đâu cả.
Nó khó tin, nhìn lại người kia từ lúc nào đã lấy cây dao găm của nó, người kia đang tò mò kiểm tra con dao găm, thấy đứa nhỏ nhìn mình, hắn mỉm cười.
“Vút”
Đứa nhỏ hoảng sợ, vì con dao đã găm vào bức tường sau lưng, cũng là tư thế như nó ghim phi tiêu cho đối phương vậy, nhưng lực găm của v·ũ k·hí không giống nhau.
Nếu như của đứa nhỏ, phi tiêu chỉ găm sâu chừng 5cm, còn của Ain là găm sâu của hơn nửa thân dao găm.
Ain sau khi trả dao thì mỉm cười, hắn muốn thử một chút nhưng có lẽ hắn đã có chút phấn khích nên hơi quá tay, nhìn đứa nhỏ sờ vào má mình, một vệt máu nhỏ chảy xuống, khiến Ain có chút ân hận.
Lúc này, một tên thành viên của Dơi chạy ra từ căn phòng ăn, nhìn cảnh của hai người trước mặt mà đổ mồ hôi hột, hắn đi lại trước mặt của Ain, cúi đầu nói:
“Tộc trưởng, xin lỗi ngài do tôi đang làm việc, không kịp ra đón ngài vào ạ.”
Tên kia nói xong mà trán của hắn không ngừng chảy ra những giọt mồ hôi, Ain nhìn vậy, rồi nhìn đứa nhỏ liền hỏi:
“Thôi được rồi, đứa nhóc này là ai?”
Tên thành viên nhóm Dơi nghe tộc trưởng hỏi, hắn nhìn lại sau lưng, thấy đứa nhỏ đang còn chưa hoàn hồn, hắn mới ngoắc tay cho đứa nhỏ lại.
Thấy nó vẫn chưa đi lại, tên thành viên Dơi mới nói:
“Kil, mau lại đây, chào tộc trưởng mau.”
Kil nghe giáo quan gọi mình, nó nhanh chóng đi lại trước mặt người kia, nó cúi đầu, ngập ngừng chào:

Bạn đang đọc bộ truyện Số Phận tại truyen35.shop

“Chào, à uhm, tộc, tộc trưởng ạ.”
Tên giáo quan nghe vậy muốn nói gì, nhưng phải dừng lại vì Ain đánh mắt sắc lẹm cho hắn, Ain nhìn đứa nhỏ rồi hỏi:
“Sao vậy, lúc nãy còn hung hăng lắm mà?”
Kil nghe vậy chỉ dám lí nhí nói:
“Dạ, con không biết tộc trưởng tới, tưởng người lạ nên t·ấn c·ông để đề phòng ạ.”
Ain nghe xong thì nhíu mày, hắn quay qua tên giáo quan nói:
“Thay đổi lại cách chỉ dạy, đầu tiên là phải xác định đối phương khi xâm nhập có ý định gì? Sau đó mới xử lý theo tình huống. Hai là khi t·ấn c·ông phải cố gắng giấu đi sát ý như vậy mới hiệu quả.”
Tên giáo quan nghe xong, vội đứng thẳng lưng hô to:
“Dạ rõ.”
Ain gật đầu, hắn mới đi xung quanh căn cứ, còn đứa nhỏ và tên giáo quan đi về chỗ của mình, Kil nhìn theo bóng lưng của Ain mà đầy suy tư, Ain cũng nhìn vào những căn phòng trắng mà đầy suy tư.
Muốn đạt thứ gì đó thì sẽ phải hy sinh một thứ khác, hiện hắn đang ở đây là thượng vị nhưng sau này khi nhiệm vụ hoàn thành hắn không rõ mình sẽ như thế nào? Có lẽ hắn như những đứa trẻ này, được nuôi nhốt rồi làm việc không công suốt đời.
Ain nhanh chóng đi hết căn cứ, thứ hắn ấn tượng là khoảng sân lớn nhất trong căn cứ, nó là một mảnh khu rừng, với vô số bẫy rập để huấn luyện tụi nhỏ.
Tụi nhỏ ở đây cũng đã gần một năm, chúng sống trong không gian như vầy, sớm đã quên hết về nơi mình từng sinh ra, có lẽ chúng chấp nhận hiện tại hoặc cố gắng chấp nhận hiện thực.
Ăn, học, tập luyện, nghỉ ngơi, bốn hoạt động diễn ra hằng ngày, suốt một năm, đám nhỏ có lúc đã cảm thấy thật nhàm chán nhưng hiện thực thì lại không, nó rất tàn khốc.
Nhìn vào những v·ết m·áu thấm vào những tảng đá, hốc cây, chúng dường như đã rất lâu, ở đâu đó một góc căn cứ là những ngôi mộ nhỏ, Ain buồn bã.
Ain cũng đâu muốn như thế này, hắn từng sống ở đất nước bị tàn phá bởi c·hiến t·ranh nên hắn rất trân trọng từng sinh linh trên cõi đời, nhưng thời đại này, con người nhỏ bé lắm.
Ain cũng chỉ có thể mặc cho số phận đám nhỏ, nếu như so với đám nhỏ ở bộ lạc thì chúng chỉ kém hơn chút về khoản tự do thôi, còn lại Ain đều cho chúng được như bên ngoài, để an ủi phần nào.
Nhưng số phận vẫn thật trớ trêu, chỉ trách chúng sinh ra trong bộ lạc kia, để rồi giờ đây chúng phải tự giành giật sự sống, sau đó làm việc cho Ain.
Ain gạt đi những giọt nước mắt đã tự rơi khi nào, hắn nhìn lên bầu trời lẩm bẩm:
“Số phận đúng là số phận mà.”
Ain bước đi ra ngoài, hắn trở về nhà.

Mùa hè năm thứ tư bộ lạc Lạc Việt.
Ain nhìn khu vườn của bộ lạc đang phát triển rực rỡ, hắn mỉm cười, ở một góc cũng vừa có một loại cây mới, chính là cây bơ.
Với phát hiện vào mùa thu khi mà Ain cùng Rin đi tìm thảo dược, từ thời điểm đó Ain định cho người mang về nhưng lại gặp nhiều chuyện nên hắn cũng quên mất.
Tới khi mùa xuân năm nay vừa tới, hắn mới nhớ ra cây bơ, Ain liền cho đội đi săn mang vài cây về, tới thời điểm hiện tại do vừa thoát khỏi đất quen thuộc nên cây bơ chỉ vừa kịp thích nghi với dinh dưỡng chỗ mới.
Vì vậy mà ý định ăn bơ của hắn phải chờ sang năm sau, một số cây ăn quả được thuần mấy năm qua cũng đã rất giàu dinh dưỡng như chuối ở bộ lạc hắn ăn rất ngọt và ngon.
Táo thì quả to, tròn, mọng, còn khoai thì do nó có màu trắng vàng nên Ain đặt khoai tây như kí ức kiếp trước, nó tới hiện tại thì ăn rất ngon, đặc biệt là giàu chất bột.
Ăn một củ khoai có thể người bình thường no tới chiều, nướng hay hấp mùi của khoai tây rất thơm, thu hút vài con vật nhỏ, đây cũng là một cách để bẫy vài con vật của đội đi săn.
Ain nhìn qua khu vườn thảo dược, nhìn thấy những thành viên trị liệu đang tưới nước, vài thành viên nuôi thú thì đang cố đuổi theo mấy con gà, chúng nó bay tứ tung.
Nhìn khung cảnh đó, Ain cảm thấy thật giản dị vốn có của một bộ lạc, đang chú tâm ngắm bộ lạc, Ain không nhận ra có người tới gần.
Duyên ngồi kế bên Ain, cô dựa đầu vào vai hắn, nhìn về phía mà Ain đang nhìn, cô nhẹ nhàng hỏi:
“Anh thích như vầy à?”
Ain lúc này mới nhận ra, hắn mỉm cười nói:
“Thích chứ, nhìn những tộc nhân hạnh phúc làm tộc trưởng như anh cũng vui lây, đâu ai cũng muốn bộ lạc mình c·hiến t·ranh liên tục đâu.”
Duyên nghe xong thì đùa vui rằng:
“Nhưng anh đang âm thầm làm ngược lại.”
Ain nghe xong thì quay lại nhìn cô vợ mình, hắn chỉ nhăn mặt nói nhỏ:
“Đó là bí mật.”
Opf nhìn hai người trước mặt đang hạnh phúc mà tức giận, cô lao lên lưng của Ain, hai quả ‘núi’ ập vào khiến Ain thoải mái, Opf thì cúi đầu về phía trước khóa môi của Ain.
Tối hôm đó, Ain uống nước trà nhân sâm rồi nhìn vào phòng ngủ của mình…
tấu chương xong. Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Số Phận, truyện Số Phận , đọc truyện Số Phận full , Số Phận full , Số Phận chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top