TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Tiếng khóc của tiểu hài tử khi có khi không, Tứ cô nương nghe vào trong tai thì vô cùng sốt ruột.
Trong lòng biết Thẩm Vĩ hẳn là đang ở trong sân viện kia, nói cùng bốn vị tăng nhân đang canh giữ : “Không biết đại sư có từng gặp qua một bé trai khoảng sáu tuổi đi nhầm vào đây không? Nếu là có, không biết đại sư có thể châm chước một chút, để mấy người chúng ta vào trong mang bé về?”
“Nếu chúng ta không thể vào trong, có thể để hắn tự mình đi ra không?” Ly Nam Khê ở bên nói tiếp: “Phiền toái các vị đại sư.”
Các tăng nhân thấp giọng nói phật hiệu, còn chưa mở miệng thì có người ra dấu tay dừng lại.
Ly Nam Khê ngẩng đầu nhìn thì phát hiện có một thị vệ đang đứng trước mặt tự khi nào.
Dáng người cao tráng, lưng dài vai rộng.
Hắn trợn mắt hổ lên nhìn thoáng qua các nàng, ồm ồm hỏi: “Nơi đây không được ở lâu.
Thỉnh các vị mau rời đi.”
Thừa dịp hắn nói chuyện, Ly Nam Khê nhanh chóng liếc mắt về hướng trong viện.
Nàng phát hiện phục sức của thị vệ trước mắt cùng thị vệ trong viện có chút bất đồng.
Người khác đeo đều là đai lưng màu lam, chỉ có hắn là đeo đai lưng màu đen.
Chắc là thị vệ đầu lĩnh.
Tứ cô nương còn muốn nói nữa nhưng Ly Nam Khê vội vàng nghiêng đầu cho nàng một ánh mắt, nàng liền im lặng.
Mặc dù nôn nóng, nhưng nàng vẫn hiểu được ý tứ của muội muội.
Ly Nam Khê hướng về phía thị vệ đầu lĩnh hành lễ, đem lời vừa nói cùng các tăng nhân nói lại, cuối cùng hỏi: “Không biết đại nhân có thể châm chước một chút, dẫn bé ra đây? Trẻ con không hiểu chuyện, mong đại nhân lượng thứ.”
Vừa rồi khi các nàng nói muốn mang Thẩm Vĩ đi thì trên mặt mấy vị tăng nhân kia có chút chần chờ.
Người tu hành lòng dạ từ bi, nếu có thể giúp, nhất định đã sớm đồng ý để các nàng mang đứa bé đi.
Nếu bọn họ có chút do dự thì mười phần là Thẩm Vĩ đã gây ra chuyện, chọc tới quý nhân trong viện.
Mặc dù mấy vị tăng nhân muốn giúp, cũng chỉ sợ là lực bất đồng tâm, bởi vậy mới do dự.
Thường Phúc nghe Ly Nam Khê nói xong thì đánh giá nàng một lượt, hơi gật đầu nói: “Lúc hắn có thể đi ra, tự nhiên sẽ ra.
Nếu đã là không thể, các ngươi có chờ cũng vô ích.
Mời rời đi.” Nói liền cất bước trở về sân viện.
Tiểu cô nương Thẩm Lâm nhất thời không chịu, dùng sức đẩy cánh tay bà tử đang ôm mình, giãy giụa muốn xuống, hô to lên: “Cha ta là thế tử Hầu phủ! Các ngươi ai dám khi dễ ca ca của ta!”
Bà tử không dám đem nàng ôm chặt, Thẩm Lâm không mất chút sức nào đã chui ra khỏi vòng tay của bà tử.
Thường Phúc cười ha ha, dư quang khóe mắt nhìn tôi tớ Thẩm gia, xì nói: “Khánh Dương Hầu phủ?” Trong giọng nói tràn đầy khinh thường cùng coi khinh, “Hỗn tiểu tử kia hành sự không biết phải trái, có thể được gia nhà ta chỉ điểm là phúc khí tám đời tu luyện mới có.
Cứ chờ đi!”
Nói xong hắn lại không them để ý tới ai, lập tức cất bước vào trong.
Tứ cô nương gấp đến độ vành mắt đều phiếm hồng.
Thẩm Vĩ là bảo bối của Thẩm gia.
Thẩm phu nhân đem hài tử phó thác cho nàng, nếu xảy ra chuyện gì, nàng làm sao có thể gánh vác được?!
Tứ cô nương dẫn váy chạy theo vào lại bị các tăng nhân ngăn lại, vội vàng hướng về phía Thường Phúc hô: “Vị quân gia này, thỉnh ngài châm chước một chút.
Chúng ta mang theo hài tử tới chơi, thật sự không biết hắn sẽ đi nhầm vào quý viện.
Mong quân gia nói một tiếng với chủ tử của ngài, niệm tình hắn tuổi nhỏ, lượng thứ cho hắn một lần.”
Tứ cô nương lớn lên ở phủ Đại học sĩ, lại đi theo phụ thân đến Giang Nam nhiều năm, đã từng gặp qua rất nhiều binh sĩ.
Nhưng nàng có thể nhận ra, vị thị vệ trước mắt này không chỉ là thị vệ bảo hộ bình thường.
Nhìn cách hành sự đi đứng, còn có bộ dáng khi hắn cầm binh khí bên hông, thì hắn hẳn là quân sĩ (người được huấn luyện trong quân đội).
Hoặc đã từng là quân sĩ.
Nghe xong lời này của Tứ cô nương, Thường Phúc bước chân hơi dừng một chút, xoay người lại.
Hắn đảo mắt nhìn Ly Nam Khê cùng Tứ cô nương, trong lòng có chút khó hiểu, liền hỏi: “Hai ngươi là người của nhà nào?”
Tứ cô nương vội nói: “Chúng ta là người Ly gia.”
“Ly gia nào? Vậy Ly Đại học sĩ……”
“Là tiên tổ phụ.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Ly Nam Khê thầm nghĩ, hỏng rồi!
Nàng từ lâu đã nhìn ra người trước mắt không phải là thị vệ bình thường.
Tuy rằng nóng vội, nhưng nãy giờ vẫn cố duy trì bình tĩnh.
Khi nghe Tứ cô nương buột miệng thốt ra “Ly gia”, nàng liền biết, tỷ tỷ lúc này đã có chút hoảng loạn, cư nhiên không cần nghĩ ngợi đã trực tiếp trả lời đối phương.
Với tình hình trước mắt, người trong viện chỉ sợ là cực kỳ tôn quý.
Ở trước mặt đối phương nếu làm ra sai lầm, không những chuyện của Thẩm Vĩ khó giải quyết, còn có thể liên lụy đến gia tộc.
Cho nên Ly Nam Khê vội vàng bước về phía trước, lôi kéo ống tay áo của tỷ tỷ, ý bảo nàng chớ có lo lắng quá, cũng ý bảo nàng không cần hoảng loạn.
Lúc này mới tiến lê hai bước, hướng Thường Phúc thi lễ.
Ai ngờ lễ này nàng vừa mới làm một nửa, đối phương đột nhiên nghiêng người tránh đi.
Thường Phúc vừa rồi nghe được hai chữ “Ly gia” liền thu hồi thái độ.
Nhìn bộ dáng tuyệt nhiên xuất chúng của Ly Nam Khê, lại nhẩm tính tuổi của nàng, Thường Phúc hỏi: “Ngươi đứng hàng thứ mấy ở Ly gia?”
Ly Nam Khê tất nhiên không dự đoán được đối phương đột nhiên lại nói ra một câu như vậy, giật mình nói sự thật: “Thứ bảy.”
“Ly Thất cô nương.” Thường Phúc gật gật đầu.
Bạn đang đọc bộ truyện Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng, truyện Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng , đọc truyện Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng full , Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng full , Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng chương mới