Hắn ta nhìn xuống sàn để xem mình có đánh rơi nó trong vô thức hay không, nhưng vô ích.
‘Khốn nạn thật, đâu mất rồi nhỉ?’
Hắn ngạc nhiên ngước lên, và thấy một thứ gì đó to lớn và đen ngòm đang đứng bằng hai chân.
Đó là một con côn trùng có cả tay và chân.
Ngay trước khi gã đàn ông khốn khổ kịp hét lên, con côn trùng đã đua tay ra và bịt miệng hắn lại.
“Ư!”
Con côn trùng giơ ngón trỏ bàn tay trái lên, và áp nó vào miệng của người đàn ông.
“Suỵt-”
“Thằng điên này, đừng có làm ồn.”
“Trong căn phòng gần đây có một người phụ nữ mà Đức vua yêu cầu ta bảo vệ.”
Gã đàn ông vùng vẫy, nhưng hắn không thể di chuyển được, dù là một ngón tay.
“Eup, uh!”
Khi hắn ta trợn mắt nhìn con côn trùng, Ber bắt đầu há cái miệng kinh khủng của nó ra.
* * *
‘Tại lại là cấp 101? ‘
Trên đường về nhà, Jin-Woo băn khoăn nhớ lại những kỹ năng đột nhiên tăng cấp ngày hôm nay.
Vừa suy nghĩ, tay anh vừa nhẹ nhàng đánh lái để điều khiển chiếc xe.
‘Thậm chí còn vượt cả cấp 100…’
Theo lẽ thường, Jinwoo nghĩ rằng sẽ có một sự thay đổi khi anh lên cấp 100.
Nhưng phán đoán của anh đã trật lất.
Tất cả các kỹ năng đặc thù nghề nghiệp của anh đã được nâng cấp lên một cấp, khi anh lên cấp 101.
Có nhiều giả thuyết, nhưng hai khả năng hợp lý nhất bao gồn:.
Thứ nhất là vì ý nghĩa của số 1.
1 có nghĩa là sự khởi đầu.
‘Vậy khi cấp của của mình tăng lên mốc 101, các hạn chế về cấp độ kỹ năng được dỡ bỏ và chúng có thể tăng cấp? ‘
‘Nếu không thì…’
Khuôn mặt của Jin-Woo cứng lại.
‘Mình đã nhận được chức nghiệp ở cấp 51 … Và tận 50 cấp sau, các kỹ năng của mình mới được cải thiện’.
Nếu vậy, Jinwoo sẽ phải chờ 50 cấp nữa, tức là cấp 151, để được tăng cấp kỹ năng nghề nghiệp.
…Không.’
Cá nhân anh hy vọng giả thuyết thứ 2 là sai.
Xem xét tốc độ lên cấp gần đây, anh hy vọng giả thuyết thứ 2 chỉ là một giả thuyết mà thôi.
Chẳng mấy chốc tòa nhà Văn phòng Bang hội hiện ra.
Jin-Woo lái xe đến bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Chiếc xe của anh là chiếc xe duy nhất tại Hội Ahjin.
Yoo Jin-ho nói rằng, “Em sẽ lo liệu lại mọi thứ ở đây và quay lại sau”. Sau đó, cậu ta đã ở lại cổng ngục tối.
Cuộc đột kích đã kết thúc, nhưng người đại diện của Hội cần phải trao lại những chiến lợi phẩm thu được từ Hầm ngục cho người môi giới.
Dường như Jinho muốn chịu trách nhiệm toàn bộ các vấn đề liên quan đến chuyệngiao dịch.
“Để đó em lo, đại ca!”
Giọng nói đầy tự tin của Yoo Jin-ho vẫn văng vẳng bên tai anh.
‘Cậu ta có làm được không nhỉ?’
Có một phó chủ tịch nhiệt tình thì cũng tốt, nhưng thuê một nhân viên chuyên trách thì sẽ chuyên nghiệp hơn.
Jin-Woo vừa rời khỏi bãi đậu xe, vừa nghĩ ngợi về chuyện thuê thêm nhân công.
Nhưng…
‘Huh’
Anh có thể nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đang tiến vào tòa nhà từ xa.
Khuôn mặt quen thuộc kia cũng nhanh chóng nhận ra Jin-Woo.
“À …”
Cô ấy đã dừng lại.
Cha Hae-in từ từ lùi lại, ngạc nhiên, rồi quay lại và bắt đầu bỏ chạy.
‘Huh?’
Jin-Woo hoàn toàn choáng váng.
Nhìn thấy một người và bỏ chạy. Điều đó chỉ xảy ra khi bạn chơi trốn tìm.
“Cô ấy nghĩ rằng có thể trốn khỏi mình sao?”
‘Cô ta nghĩ mình là ai kia chứ?’
Jin-Woo, người vừa nhảy khỏi xe, nhảy về phía trước bằng kỹ năng Tăng tốc của mình. Thời gian xung quanh dường như chậm lại, và khoảng cách giữa anh với Cha Hae-in nhanh chóng giảm xuống.
‘Hmm… Nếu mình bắt hoặc va vào cô ấy từ phía sau, cô ấy có thể bị đau…’
Jin-Woo phóng lên không trung, rồi đáp xuống trước mặt Cha Hae-in.
‘…!’
Cha Hae-in tròn mắt nhìn Jinwoo. Cô đã bị anh bắt kịp, và hai bên không có lối rẽ nào cả.
“Huh!”
Và như vậy, cuộc rượt đuổi giữa hai thợ săn hạng S đã chấm dứt.
Cô bị Jin-Woo tóm gọn và luống cuống né tránh ánh mắt của anh.
Jin-Woo nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, rồi bình tĩnh hỏi.
“Sao tự nhiên nhìn người ta rồi bỏ chạy vậy?!”
“…”
Không, cái này là bị bắt gặp nên bỏ trốn mới đúng!
“Nếu không muốn gặp thì đến văn phòng của chúng tôi làm gì?”
Nếu cô ấy muốn tránh chúng tôi, cô ấy đã không ở đâu gần đó.
Khi Jin-Woo hỏi, Cha Hae-in nói với giọng lí nhí, như tiếng muỗi vo ve:
“Xe…Xe hơi trong bãi đậu xe”.
Oh.
Ra là chiếc xe đó.
Ngày hôm ấy.
Khi anh đưa cô đến phòng tập của Hiệp hội.
Anh đã dịch chuyển thẳng đến phòng tập mà không xuống hầm để cô lấy xe.
‘Hóa ra cô ấy chờ đến lúc bang hội của mình tiến hành đột kích, để lẻn vào tòa nhà lấy xe…’
Tuy nhiên, cô không ngờ rằng Jinwoo đã quét sạch Hầm ngục hạng A chỉ sau hai giờ.
Kết quả là, họ gặp nhau. Cô đã cố gắng trốn thoát, nhưng bị bắt.
‘… ‘
Jin-Woo im lặng nhìn chằm chằm vào Cha Hae-in, trong khi cô lặng lẽ cúi đầu.