Tới tận lúc đi ngủ, nhịp tim của Chương Tiểu Mãn vẫn đập thình thịch, cứ như vừa dùng thuốc kích thích xong vậy.
Cô đờ đẫn đi tắm, đánh răng, rửa mặt, cuối cùng leo lên giường, Tiểu Mãn làm mọi việc rất từ tốn, mỗi tội là…
Cứ tự cười ngây ngô vài ba lần.
Phương Thư Thư để ý Tiểu Mãn không giống bình thường, tò mò hỏi: “Cậu đã biết tên kia là đại thần thật hay giả chưa?”
Tiểu Mãn hơi ấp úng: “À…”
“À cái gì mà à, nói nhanh đi chứ.”
Hai bên tai cô nóng bỏng, thẳng thắn đáp: “Là anh ấy…”
“Vãi?!” Phương Thư Thư bật dựng trên giường: “Thật đấy à?”
Tiếng của cô ấy rất lớn khiến Tiểu Mãn vừa ngại vừa bối rối: “Cậu nói nhỏ tí đi… Muộn thế rồi, coi chừng bị phòng bên nói đấy/”
Phương Thư Thư hít một hơi thật sâu: “Là anh ta thật à…”
Trương Kỳ đang bôi kem cũng gia nhập: “Cậu chắc không đấy Tiểu Mãn? Đừng để bị lừa nhá.”
Chương Tiểu Mãn mấp máy môi: “Chắc mà.”
… Người ta chỉ còn thiếu mỗi cái không đưa thẻ căn cước cho cô xem nữa thôi…
Phương Thư Thư: “OMG, Tiểu Mãn à! Cậu đúng là chó ngáp phải ruồi mà! Mộng Yểm đấy aaaaaa!”
Chương Tiểu Mãn: “…”
Phương Thư Thư dường như còn kích động hơn cô, may là tay chân còn giữ được bình tĩnh: “Lần sau lúc hai người hẹn hò, có thể giúp tớ lấy chiếc áo khoác đồng phục của TKG mà có chữ ký của anh ấy không, được không hảaaaa?”
Chương Tiểu Mãn: “… Cái gì cơ, tớ không biết đâu.”
Hai người họ còn chưa gặp bao giờ, hẹn hò cái khỉ gì chứ… ><
Sự kiện chứng minh thân phận đã rõ, hai vị bạn cùng phòng đang hớn hở hỏi từ a tới z.
Tiểu Mãn chỉ có thể ậm ờ trả lời, đến giờ cô vẫn đang mông lung đây, nào có thể nhớ ra mà đáp trôi chảy được…
Sau khi cả phòng bình tĩnh thì căn phòng mới yên tĩnh lại.
Tiểu Mãn mãi muộn mới mở máy, phát hiện Nightmare gửi cho cô một tin nhắn chúc ngủ ngon trên Wechat.
Thời gian là 11:23.
Lúc ấy bạn cùng phòng đang nói chuyện nên cô cũng không để ý.
Tiểu Mãn vội trả lời lại.
Lúc gửi xong cô mới nhận ra giờ này muộn rồi, hẳn là anh đã ngủ.
Liệu tiếng chuông báo tin nhắn có làm anh thức giấc không nhỉ…
Không ngờ bên kia gần như đáp lại sau một giây: Chưa ngủ à?
Tiểu Mãn: Ừm.
Mặt cô nóng bỏng, gõ thêm mấy chữ: Anh cũng chưa ngủ sao?
Nightmare: Ừ, đang mải suy nghĩ một chuyện.
Thấy cách anh trả lời y như ông cụ non, Tiểu Mãn bật cười, hỏi lại anh: Nghĩ gì thế?
Hỏi xong câu này, người đối diện mãi không thấy trả lời, một lúc lâu sau…
Nightmare: Chúng ta có nên gặp nhau một lần không?
Dường như chỉ là thuận miệng hỏi.
Gặp, gặp mặt á?
Cứu! Xin tha cho tôi!
Tiểu Mãn như sắp nổ tung, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý mà a a a.
Giây trước mới biết anh là đại thần thể thao điện tử, giây sau đã gặp mặt là kiểu gì?
Nightmare: Em học ở đại học S à?
Tiểu Mãn hiếu kỳ: … Ừm, sao anh biết tôi học đại học?
Nightmare: Vòng bạn bè của em.
Tiểu Mãn: À, đúng rồi.
Đúng là vòng bạn bè của cô có chế độ định vị.
Nightmare: Ý em như nào?
Ứng Tuân vẫn còn hỏi đến cùng.
Tiểu Mãn bối rồi, vừa có ý không muốn, lại vừa muốn.
Cô cũng muốn xem anh có giống như trên mạng không.
Tiểu Mãn viết: Tôi thuộc cung Thiên Bình.
… Ý là tôi là người hay do dự, khó đưa ra đáp án.
Nightmare: Tôi cung Ma Kết.
Tiểu Mãn: …
Này, tôi không định trò chuyện về chòm sao với anh đâu…
Cô vẫn muốn tự mình quyết định nên hỏi: Khi nào vậy?
Nightmare: Ngày mai.
Tiểu Mãn: …
Nhanh quá anh ơi!
Nightmare: Không được à?
Tiểu Mãn: … Cũng không phải.
Nightmare: Tôi tới đón em.
Tiểu Mãn còn đang phân vân: Tôi còn chưa sẵn sàng.
Nightmare: Chỉ gặp mặt mà thôi, có bắt em đi ăn rồng một mình đâu.
Tiểu Mãn: …
So sánh kỳ quái mà lại hợp lý quá nhỉ.
Nightmare: Khi nào em muốn gặp thì nói cho tôi.
Anh tỏ ra rất tôn trọng ý kiến của cô.
Liệu anh có giận không nhỉ…
Làm sao để hết cái tính do dự này đây huhu…
Đầu cô nóng lên, đáp lại: Mai thì mai, tôi cũng không có việc gì, mấy giờ vậy?
Nightmare: Giữa trưa, tầm 11h đi, ăn một bữa cơm nhé.
Tiểu Mãn: Ừm được.
Lúc gõ xuống dòng này, nhịp tim cô như muốn đập thẳng xuống giường.
Ôi mẹ ơi sao lại đồng ý mai gặp chứ, cô còn chưa chuẩn bị tí nào!
Trò chuyện xong, Tiểu Mãn bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, ngày mai nên trang điểm, ăn mặc thế nào đây.
Hoàn toàn không buồn ngủ…
Chết mất…
Chắc cô sẽ mất ngủ mất…
Mất ngủ thì mai hai mắt sẽ thâm quầng, mà kem che khuyết điểm hình như dùng hết rồi?
… Chỉ có thể mượn Trương Kỳ mà thôi.
Mặc váy được không nhỉ? Hay quần jeans cho trẻ trung?
Buộc tóc đuôi ngựa?
Thôi mai phải vào tiệm cắt tóc gội đầu trước cổng trường mới được.