TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
“.......!Bí mật?”
Tuyên Giác “Giống các cửa hàng buôn bán, vì tránh thuế của quan phủ, sẽ chuẩn bị hai quyển sổ khác nhau.
Một quyển ngoài sáng, một quyển trong tối, hai quyển sổ tuy nhìn thì giống nhau, nhưng nội dung hoàn toàn khác nhau.
Có khả năng gã Tần Phong đó đã sớm chuẩn bị chuyện này, có lẽ Đại Lý Tự vẫn chưa tra đến, hoặc là có kẻ nào đó đã thay gã che giấu.”
Thích Văn Lan ngu dốt nói, “Nhưng mà đã tra tất cả đồ dùng cho ngựa, lương thảo, dược vật, linh kiện các thứ, chúng đều không có vấn đề.
Số lượng đều trùng khớp.”
Tuyên Tông nghe không nổi nữa bèn xen mồm, “Đã tra qua các cửa hàng cung ứng chưa? Các tiểu thương lui tới với Tần Phong thì sao? Lương thảo mua vào cũng có thể bán ra, giá đồ dùng cho ngựa có thể tăng cũng có thể giảm, dược vật có thể lấy hàng kém thay cho hàng tốt--- Trong phủ của Tần Phong có nhiều vàng bạc châu báu hơn bổng lộc của hắn nhiều, chỉ cần nhớ kĩ điểm này, ngươi có thể lần theo dấu vết tra xuống.”
“........” Tuyên Tông “Ác” danh truyền xa, Thích Văn Lan khi còn bé vô cùng sợ hắn, nghe hắn mở miệng nói chuyện, chân tay run lẩy bẩy, vội đáp “Dạ dạ dạ, đệ đã hiểu, đệ sẽ đến nhà Tần Phong tra xét, xem có thể tìm được sổ sách khác hay không ạ.”
Thích Văn Lan đến đi vội vàng, không dám chậm trễ, tạm biệt Tuyên Giác, “Đêm nay ta sẽ đến nhà Lư đại nhân bái phỏng, gặp lại sau.”
Tuyên Giác gật đầu, “Ừ.” Sau khi tiễn hắn đến đầu hẻm Trường An, liền lộn trở về.
Tuyên Tông vẫn ngồi ở đó, trước mặt bày tờ giấy, là bản đồ địa hình Vọng Đô.
Hắn dùng bút khoanh tròn mấy chỗ, nghe được tiếng bước chân, không mặn không nhạt nói, “A Giác, lúc trước ta chạy việc cho Trần Nhạc, đã từng tiếp xúc với Tần Phong.
Những nơi này là điền sản làn hắn thu mua bí mật, có thể đưa cho Thích tiểu tướng quân xem xem hắn có nhặt được vận may nào không.”
Tuyên Giác nhíu nhẹ mày.
Chàng không nghĩ đến huynh trưởng sẽ nhúng tay vào chuyện này.
Vũng nước bùn sâu không thấy đáy này, Tuyên gia tốt nhất là không nên nhúng tay vào.
“Đệ sẽ nói với hắn.” Tuyên Giác hàm hồ đáp ứng, đem bản đồ cất đi.
Đang chuẩn bị quay về viện nghỉ ngơi, Tuyên Tông bỗng nhiên gọi chàng lại, “Đúng rồi, hôm nay Bệ hạ thuận miệng nói, bảo đệ cung yến đêm Thất Tịch vào cung cùng ngài ấy chơi cờ.”
Tuyên Giác sửng sốt, sau một lúc mới nhớ ra.
Sau khi nhàn nhã ở kinh thành nửa năm nay, thình thoảng chàng có đến Mặc Vận lâu chơi cờ, thứ hạng so với trước đã tăng ba mươi bốn mươi bậc.
Tạ Sách thích chơi cờ, ngẫu nhiên sẽ mời kỳ thủ vào cung đánh cờ cùng hắn----- Chàng bị hắn nhìn trúng rồi.
So với đời trước, sớm hơn nửa năm.
Đang định tìm lý do thoái thác, ý niệm này vừa động, Tuyên Tông liền bắn ánh mắt sắc bén về phía chàng, biểu cảm nghiêm túc, “Đừng cho là ta không biết đệ đang nghĩ gì! Lúc trước yến hội có thể trốn liền trốn, ta đương nhiên biết đệ thích nơi thanh tĩnh.
Nhưng lần này là chính miệng Bệ hạ nói ra, đệ nhất định phải vào cung cho ta.”
Tuyên Giác thở dài bất đắc dĩ đáp, “Dạ, huynh trưởng.”
*
Ngày hè, ánh nắng mặt trời chói chang, giữa buổi sáng, cả Vị Ương cung được bao phủ bới một tầng ánh sáng.
Tạ Trọng Tự lười biếng nằm dài ở hành lang gấp khúc phơi nắng không muốn nhúc nhích.
Dọc hành lang là chiếc ghế lớn bằng gỗ, bên trên trãi lớp vải nhung mềm mại và chiếu trúc, dựa vào lan can cong cong, có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách trong hồ cùng tiếng ve trên những cây liễu bên cạnh, từ xa xa, từng luồng gió thổi tới mang theo mùi lá cây tươi mới, đầy sức sống.
Trên mái hiên treo chuông đồng, tiếng chuông lảnh lót vang lên, làm cho người ta vô cùng buồn ngủ.
Truyện được up duy nhất tại wattpad, những web khác là ăn cắp, tự tiện reup không có sự cho phép.
Truyện dịch phi lợi nhuận và chưa có sự cho phép của tác giả.
Tạ Trọng Tự chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, vẫn là Diệp Trúc xốc nàng dậy, hô “Điện hạ! Hôm nay là Thất Tịch! Cung yến!!!”
Diệp Trúc so với nàng còn gấp hơn, sáng tinh mơ đã chọn lựa quần áo, trang sức, nghĩ đến kiểu tóc sẽ vấn thế nào, phải phối đồ thế nào cho hợp với mùa hè và dịp này.
Kết quả bận việc cả ngày, Tạ Trọng Tự lại trốn mất, nhìn lại mới thấy nàng ở đây, nàng ta bèn tranh thủ thời gian tóm lấy người.
Tạ Trọng Tự như con mèo nhỏ lười biếng dựa vào lan can, đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn chim chóc trên mái hiên của cung điện ngơ ngác phát ngốc.
Ánh nắng lấp lánh khúc xạ bởi dòng suối bên dưới hành lang, phủ lên người nàng một màu vàng ấm áp.
Diệp Trúc luôn có ảo giác, tiểu điện hạ rất giống người bảy tám mươi tuổi, mệt mỏi với thế gian.
Trong mắt như không thể chứa đựng được người nào.
Bạn đang đọc bộ truyện [Song Trọng Sinh] Trọng Tự tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Song Trọng Sinh] Trọng Tự, truyện [Song Trọng Sinh] Trọng Tự , đọc truyện [Song Trọng Sinh] Trọng Tự full , [Song Trọng Sinh] Trọng Tự full , [Song Trọng Sinh] Trọng Tự chương mới