TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Editor: Lưu Hii
Trong một khoảnh khắc, Tuyên Giác ngỡ mình đã quay về quá khứ thật lâu trước kia.
Lúc đó bọn họ vừa mới thành hôn, cầm sắc hoà minh, những sa đoạ tối tăm vẫn bị chôn vùi dưới mặt đất, chưa bại lộ dưới ánh nắng mặt trời.
Trong một chuyến du xuân, Tạ Trọng Tự biết cưỡi ngựa, nhưng luôn ăn vạ trong lòng ngực chàng không nhúc nhích.
Chàng sẽ cười ôn nhu nói mệt chết ngựa rồi, nàng liền "ai nha" nói, "Ta nào có nặng như chàng nói!"
Nhưng hô hấp rối loạn của Tạ Trọng Tự, còn có vết hằn đỏ ửng trên cổ nàng mà quần áo không thể che chắn, đã kéo Tuyên Giác về thực tại.
Chàng sợ, cực kỳ sợ, sợ đến mức không dám nghĩ tới, chỉ cần nghĩ đến cơ thể mà chàng từng nâng niu thế này lại có chằng chịt vết thương, chàng sẽ phát điên mất.
Thực sự phát điên!
Nếu chàng buông tay và lui về phía sau nàng, lại chỉ đổi được những thứ này.....!
Tuyên Giác rũ mi ánh mắt sắc bén, môi mỏng mím lại thành một đường mỏng, để tay lên ngực tự hỏi: Rốt cuộc chàng đang mưu cầu thứ gì đây?
*
Phủ Hoài Bắc vương là một con cú đêm, nhưng dù là cú đêm thì canh ba vẫn sẽ tạm nghỉ ngơi.
Sự xuất hiện đột ngột của Vũ Lâm vệ thiếu chút nữa doạ linh hồn của Hoài Bắc vương chạy mất.
Sau khi kinh hoảng ôm tim thở hổn hển một hồi lâu, hắn mới được Tuyên Giác trấn an, giải thích để bình tĩnh lại.
Lời nói của Tuyên Giác mờ mịt, Hoài Bắc vương không dá tin, thử hỏi, "Tuyên công tử, ngươi nói là....."
"Lão nhân gia ngài cứ ngáp liên miên, đi gặp Chu Công đi thôi, nơi này đã có con rồi." Tạ Y Nhu vừa mới tỉnh giấc, vội vàng chạy tới ngắt ngang những lời phụ vương mình suýt chút nữa buộc miệng thốt ra vì khiếp sợ, "Mang nàng đến viện của ta đi.
Đêm nay đường tỷ ở chỗ ta, cơ thể nàng có chút khó chịu, vì vậy ta sẽ phân phó cho người vào cung, tìm một nữ y bên người đường tỷ tới đây."
Tuyên Giác và Tạ Y Nhu tiếp xúc không nhiều lắm, thấy nàng ta sắp xếp quả quyết và chu toàn mọi chuyện, thì hiểu được tại sao Tạ Trọng Tự lại nguyện ý cùng nàng giao hảo.
Khi y nữ Tiểu Cẩm tới, cái mõ ở Phố Tây đã gõ bốn lần.
Nút áo của Tiểu Cẩm bị cài lộn xộn, mái tóc vốn được vấn gọn gàng nay rối loạn như cái tổ chim.
Nàng ta vốn tưởng rằng tiểu điện hạ đột ngột phát bệnh không khoẻ, nhưng lại nhận thấy bầu không khí ngưng trọng xung quanh, Vũ Lâm vệ đeo đao lạnh lẽo bên người, tim nàng ta thót lên, nhanh chóng nện bước đi vào bên trong.
Tiểu Cẩm bận việc tới tận hừng đông, nàng ta nín thở tập trung giúp Tạ Trọng Tự xử lý vết thương, lúc nhìn để xương cổ tay nàng, vốn là ấu nhi lớn lên nơi hoang dã, vừa há mồm đã phun ra lời nói thô bỉ, "Con mẹ nó, là gã nào, gã nào đáng chém ngàn đao! Lão nương đi xẻo thịt hắn!!"
Tạ Y Nhu cũng không hiểu rõ mọi chuyện, chậm rãi nói, "Ta cũng không biết, là Tuyên công tử đưa điện hạ đến, hẳn là hắn biết đã xảy ra chuyện gì."
Trong lòng nàng lo sợ nên vẫn ở đây bồi Tạ Trọng Tự từ lúc nửa đêm đến bây giờ, lúc này mới nhớ tới Tuyên Giác, vội chạy nhanh ra bên ngoài cáo lỗi vì sơ xuất này.
Lúc ra ngoài mới phát hiện, Vũ Lâm vệ vẫn còn trấn thủ tại đây, nhưng Tuyên Giác đã rời đi từ sớm.
Vừa hỏi, mới biết lúc Tiểu Cẩm vừa tới, Tuyên công tử đã cáo từ.
Ánh dương đầu tiên ló dạng, vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt tuấn tú âm trầm của Tạ Trị, trời sinh hắn có gương mặt tươi cười, hiếm khi mới thấy được gương mặt đầy vẻ áp lực như vậy.
Vị Thái tử điện hạ này thấy Tạ Trọng Tự tỉnh lại, liền dém chăn cho nàng, sau đó nghe nàng yếu ớt kể lại tình huống tối hôm qua, tức giận mắng, "Diệp Trúc không xảy ra chuyện gì! Muội nên lo cho bản thân mình đi!"
Lại nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Y Nhu và Tiểu Cẩm, ý tứ không cần nói cũng biết...
Những lời không thể nói ra, tốt nhất đều ngậm miệng thật chặt cho ta!
"Ca, muội không sao." Giọng nói Tạ Trọng Tự yếu ớt như ruồi muỗi, "Không cần phải nằm trên giường đâu, về cung trước đã."
Tạ Y Nhu nhanh chóng bày tỏ sự trung thành và tận tâm của mình, bận trước bận sau giúp Tạ Trọng Tự chỉnh y phục, vẫn nhịn không được tò mò hỏi, "Đường tỷ, ngươi thật sự giết người sao?"
"....!Lỡ tay, cũng không muốn giết hắn." Tạ Trọng Tự sợ làm nàng ấy sợ, "Có phải ta đã quá tay rồi hay không?"
Không ngờ rằng, Tạ Y Nhu lại sùng bái nàng tự tận đáy lòng, "Không không không, giết rất tốt! Tên hỗn đản Tần Tấn kia, năm ngoái ta cũng từng bị hắn đùa bỡn một lần, bèn nhìn chằm chằm hắn để tra, tên gia hoả đó, thực sự vô cùng bẩn thỉu phát tởm, số cô nương chết trên tay hắn, đếm nhiều như này này."
Tạ Trọng Tự nhìn nàng ta vươn năm ngón tay be bé, bật cười, nói không chừng gã giết còn nhiều hơn năm người nữa kìa, nàng vỗ vỗ bả vai Tạ Y Nhu, liền ngồi lên xe ngựa của Tạ Trị rời đi.
Khắp người đau đớn, chân Tạ Trọng Tự muốn dẫm lên ghế nhỏ cũng nhấc lên không nổi, tay phải bị bó như cái bánh chưng cũng không nâng lên được.
Tạ Trị vô cùng đau lòng mà ôm nàng lên xe ngựa, sau đó xụ mặt giáo huấn nàng, "Đã nhớ kĩ chưa?! Còn lỗ mãng nữa không? Chỉ là một hạ nhân thôi, bỏ được thì bỏ, nàng ta có thân phận gì, muội có thân phận thế nào??"
Tạ Trọng Tự tuy không đồng ý với hắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu vuốt lông cho ca ca nàng, sau đó mới thấp giọng, "Hôm qua....."
Tim Tạ Trị vọt tới cổ họng.
"....! Tần Phong lỡ miệng, nói Tần gia làm việc thiếu đạo đức hắn đều đánh yểm trợ, còn nói chuyện tiên Hoàng hậu năm đó, sau đó gã ý thức được mình lỡ lời nên không nói nữa." Tạ Trọng Tự cẩn thận nâng cổ tay bị gãy phải bồi dưỡng một trăm ngày của mình, thầm nghĩ, còn ổn, may là không bị thương ở mặt và chân, còn có thể nhảy nhót tung tăng, "Sau đó gã không nói thêm điều gì khác.
Bạn đang đọc bộ truyện [Song Trọng Sinh] Trọng Tự tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Song Trọng Sinh] Trọng Tự, truyện [Song Trọng Sinh] Trọng Tự , đọc truyện [Song Trọng Sinh] Trọng Tự full , [Song Trọng Sinh] Trọng Tự full , [Song Trọng Sinh] Trọng Tự chương mới