TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Bến sông Độ Khẩu, muốn thông quan* nhất định phải có giấy tờ làm lộ dẫn*, vì đề phòng người khác mạo danh thay thế, các đặc điểm bên ngoài của dân chúng đều được ghi chép lại.
(*Thông quan: thông qua hải quan
Lộ dẫn: giấy đi đường.)
Khi nghe tiếng quát của tên thủ vệ kia, trán của Diệp Trúc lập tức toát ra tầng mồ hôi lạnh, Đại Tề thương lữ* phồn thịnh, ngày thường bọn họ không để ý tới việc kiểm tra khi thông quan, nên nàng ta không để việc này trong lòng.
Cả chặng đường đi xuống phía nam đều thuận lợi, nào ngờ tới Dương Châu lại bị kiểm tra nghiêm ngặt như vậy.
(*Việc kinh doanh và du lịch.)
“À, cái này không phải là do nhiều người quá hay sao, bị xô đẩy ấy mà.” Tạ Trọng Tự vô cùng nghe lời, thay đổi khẩu âm Giang Nam, cùng quan binh cười nói, “Đây, quan lão gia, đây là lộ dẫn của ta và đại ca ta, ngài xem đi.”
Quan binh nhìn hai ấn ký văn tư trên lộ dẫn, không phát hiện có gì khác thường liền cho hai nàng đi qua.
Đi vào thành Dương Châu, Diệp Trúc vẫn lo sợ bất an như cũ, Tạ Trọng Tự an ủi nói, “Yên tâm đi, không sao đâu.
Chắc chắn là phụ hoàng ta hạ lệnh tra xét nghiêm ngặt, là do lo lắng cho an nguy của ta, nhưng người sẽ không làm lộ thông tin của ta đâu.
Cho nên chúng ta không bị bắt thì sẽ ổn thôi.”
Trên sông mơ hồ có thể nghe thấy tiếng oanh ca yến hót trên thuyền hoa.
Hai người đi dọc theo bờ sông tiến về phía trước, đám đông vốn đang chen lấn xô đẩy nhau bỗng nhiên dạt ra hai bên.
Tạ Trọng Tự dắt ngựa nép vào một bên, gọi Diệp Trúc, “Tiểu Diệp Tử, đừng đi giữa đường, có xe hoa tới.”
Cách mấy trượng phía trước có một chiếc xe hoa trang trí mỹ lệ, vây quanh là lan can được chạm khắc đủ loại, trên đài cao là Duyệt Thần(?), từ thiếu niên đến trẻ con tóc để chỏm, các lão nhân lại càng nhiều hơn đều đứng yên lặng ngước nhìn lên trên, chiếc xe hoa được các tuỳ tùng vừa múa vừa đẩy, từ từ tiến về phía trước.
Diệp Trúc lớn lên ở phương bắc, là cô gái đang trong độ tuổi trưởng thành duy nhất ở thảo nguyên, thì được tuyển vào cung làm cung nữ, cho nên nàng ta tất nhiên là chưa bao giờ trông thấy Giang Nam phồn hoa mới lạ như vậy, mắt đều tròn xoe.
Tầm mắt nàng ta không rời mười mấy chiếc xe hoa kia, hận không thể có hơn mười cho mắt để ngắm cho đã.
Bỗng nhiên sắc mặt Diệp Trúc đại biến, nàng ta muốn kéo lấy tay áo của Tạ Trọng Tự, quát “Điện, A Tự!!!”
Quá nhiều người chen chúc, cúi đầu cũng không nhìn thấy được mũi chân của bản thân, Tạ Trọng Tự nhíu mày vỗ vỗ đầu con ngựa đang nôn nóng bất an, nàng sợ con súc sinh này mất khống chế đá phải người, nên vẫn luôn gắt gao khống chế dây cương, nàng nghe Diệp Trúc quát một tiếng bèn quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy một tiểu đoàn tử* mặc cẩm y đang rơi xuống đất từ khe hở của lan can trên xe hoa, tên đạo sĩ mang mặt nạ và chòm râu giả ở phía sau căn bản không kịp bắt lấy nó.
Đứa bé năm sáu tuổi chứ như vậy mà ngơ ngác rơi thẳng từ trên cao xuống!
(*Báo bao nhỏ)
Đứa bé nhỏ tuổi không tính là quá nặng, nhưng rơi trúng đầu người khác cũng là quá sức, còn nữa, bên dưới lại ồn ào chen lấn, nó rơi xuống đất ngã bị thương không nói, nếu vận khí không tốt có lẽ sẽ bị người xung quanh dẫm chết mất.
Nhất thời mọi thứ đều loạn thành một đoàn.
Tạ Trọng Tự không kịp suy nghĩ, nàng vô thức đạp lên yên ngựa, nhờ phúc đức của vị mã đại gia cao lớn này, nên nàng trở thành người cao nhất so với các nam tử ở đây, nàng dang rộng vòng tay, không có gì cản trở liền đón lấy đứa bé.
Không nặng, Tạ Trọng Tự có thể dùng một tay để ôm lấy.
Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì vị mã đại gia vừa mới lập công xong bỗng nhiên bị bá tánh xung quanh vây xem làm cho hoảng sợ không nhẹ, một khoảng trống nhỏ lộ ra, nó hí vang một tiếng, sau đó tung vó lộc cộc vọt thẳng về phía trước.
Tạ Trọng Tự thầm rủa một tiếng, con ngựa đang sợ hãi, kéo dây cương thế nào cũng không chịu dừng lại.
Mắt thấy người đi đường kinh hoảng chạy trốn sắp bị đạp trúng, sợ là sẽ trở thành oan hồn dưới móng ngựa, nàng cắn răng, rút thanh chuỷ thủ chuẩn bị trực tiếp giết chết con ngựa này.
Nhưng có người lại nhanh hơn nàng một bước.
Loan đao màu bạc xé không khí mà đến, đâm vào chi trước của con ngựa, nó ăn đau, nhất thời mất đà ngã gục trên mặt đất.
Tạ Trọng Tự ôm lấy đứa bé che chở trong ngực, cuộn người lại lăn lộn vài vòng, sau khi ngừng lại bèn ho khan vài tiếng, sau đó mới hồi hồn.
Lúc này nàng ngẩng đầu xem xét đường phố suýt chút nữa bị mất khống chế, thầm nghĩ: Còn tốt, còn ổn.
Chỉ hỏng một con ngựa, cũng không sao, không làm bá tánh bị thương thì tốt rồi.
Mà đứa bé trong ngực nàng, dường như lúc này mới biết sợ, nó gân cổ gào khóc thảm thiết, khóc đến mức nước mắt nước mũi trộn lẫn thành một đoàn, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm như bông hoa cúc.
Tạ Trọng Tự không biết làm thế nào để dỗ dành trẻ con, lúc tay chân nàng luống cuống, bỗng nghe thấy tiếng bước chân đi về hướng của nàng.
Trong đó có một người nói, “Bội đao của Trương đại nhân đúng là không tồi, sực việc đột ngột phát sinh, đã làm bẩn đao của ngài rồi.”
Thanh âm có chút quen tai, nhưng bốn phía lại ồn ào nên Tạ Trọng Tự cũng không kịp nghĩ nhiều.
“Không sao không sao! Ít nhiều gì cũng là ngươi phải ứng nhanh nhạy, nếu không có lẽ đã nháo ra mạng người rồi.” Vị Trương đại nhân kia hào sảng tỏ vẻ không sao cả, sau đó lại trầm giọng quát, “Kẻ nào dám phi ngựa trước mặt mọi người lúc Hoa Nhai du hành?! Ngốc tử sao?? Quấy nhiễu dân chúng, xem mạng người như cỏ rác, bắt lại tống vào đại lao cho hắn thanh tỉnh!”
Tạ đại ngốc tử “...”
Nàng nỗ lực dịch về phía sau, tận lực làm cho bản thân không bị chú ý, chẳng qua tên nhóc trong ngực nàng khóc quá hăng, cho nên tất cả tầm mắt của mọi người xung quanh đều đặt lên người nàng.
Tên tuỳ tùng bên cạnh Trương đại nhân nói, “Đại nhân, là ngựa của hắn.
Vừa rồi chính mắt ta thấy được, chính là tiểu tử này, trong lòng hắn còn ôm một đứa bé nữa."
Tên tuỳ tùng khác nghi ngờ nói, “Hắn trốn chạy gấp như vậy, không phải là thừa dịp rối loạn, lừa bán trẻ con cho bọn buôn người chăng?”
Tạ Trọng Tự “....”
Nàng cúi đầu, nói không được mà không nói cũng không xong, trong lòng nàng biết rõ, tuyệt đối không thể để bị bắt vào đại lao, nếu không hôm sau liền bị mang về Vọng Đô mất.
Vì thế, Tạ Trọng Tự cân nhắc một lát, đè giọng nói, “Thỉnh đại nhân tra xét rõ ràng, mới về rồi đứa bé này từ trên xe hoa rơi xuống, tạ hạ sợ đứa bé này làm cho người bên dưới bị thương, lại sợ đứa bé rơi xuống sẽ bị bá tánh dẫm đạp mất mạng, nên mới thúc ngựa đứng lên cứu giúp.
Có lẽ do nghiệt xúc này bị hoảng sợ, nên mới tung vó không chịu ta khống chế.
Cũng may....”
Tạ Trọng Tự vừa định nói “Cũng may nhờ vị đại nhân đây ra tay tương trợ”, vừa nói được một nửa, nàng kinh nghi ngậm miệng lại, không thể tin được nhìn chằm chằm vào người đứng bên cạnh Trương đại nhân, như biến thành người câm.
Nàng, có phải vừa rồi nàng lăn vài vòng nên bị hỏng đầu rồi không? Vì sao nàng lại nhìn thấy Tuyên Giác ở đây chứ??
Đây là Dương Châu?? Không phải Vọng Đô a!!!
Hôm nay, Tuyên Giác đội quan tím mặc áo bào trắng muốt, bên hông treo ngọc tiêu, có lẽ là do xung quanh quá ồn ào, thần thái vốn ôn hoà nhã nhặn, nay là có vài tia không kiên nhẫn, chàng không nhìn về phía Tạ Trọng Tự, mặt mặt xám tro nhìn về phía con ngựa đang gục trên mặt đất, nói với Trương đại nhân, “Sơ tán đám đông, nếu không một chốc lại càng loạn.”
Tạ Trọng Tự nhân cơ hội cúi đầu thật thấp, tiếp tục đè giọng nói, “Cũng may nhờ vị đại nhân đây ra tay tương trợ.”
Quả nhiên, Tuyên Giác vẫn không nhìn nàng, chàng đang chuẩn bị cùng Trương đại nhân quay về trà lâu dùng trà bàn chuyện.
Trương đại nhân thấy thế, cũng chỉ quát bảo thu thập thoả đáng, liền thả người đi.
Tạ Trọng Tự nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nhưng thật không may, Diệp Trúc vốn dĩ bị bỏ rơi ở phía sau cuối cùng cũng đuổi kịp Tạ Trọng Tự.
Nàng ta thấy Tạ Trọng Tự đang ngồi dưới đất, búi tóc hơi rối, y phục dơ bẩn hệt như vừa lăn lộn trên mặt đất, lập tức đại kinh thất sắc hô, “A Tự ngươi không sao chứ?! Có bị thương hay không??”
Tạ Trọng Tự đen mặt, nàng vô cùng nghi ngờ có phải nha đầu này sinh ra để khắc nàng hay không, nàng “lệ nóng doanh tròng” căm hận thấp giọng nói, “Ta không sao! Ngươi nói nhỏ chút!”
Bước chân Tuyên Giác chững lại.
“Tuyên công tử?” Trương đại nhân thấy người phía sau không theo kịp, nghi hoặc quay đầu hỏi.
Liền thấy Tuyên Giác xoay người mà không cần nghĩ ngợi, đi về phía người thiếu niên vừa mới cứu người kia, Trương đại nhân tò mò nên cũng lập tức đi theo sau chàng.
Đứa bé trong ngực Tạ Trọng Tự không còn gào khóc nữa, trong lòng nàng rung lên nhắc đi nhắc lại một câu: Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta!!!
Nhưng có vẽ lời nguyện cầu không mấy linh nghiệm, một đôi ủng bạc ngừng trước mặt nàng ba bước chân, bên trên truyền đến tiếng cười ôn hoà dịu dàng mang theo ý thú vị, “......!A Tự?”
Như đem hai chữ này đảo loạn trên đầu lưỡi.
Tạ Trọng Tự biết tránh không khỏi, nàng vuốt mặt, mặt mày xám tro, cuối cùng đứng lên, sau đó hít một hơi sâu thao thao bất tuyệt, “Tại hạ không có đại danh, nhũ danh là ‘A Tứ’.
Bạn đang đọc bộ truyện [Song Trọng Sinh] Trọng Tự tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Song Trọng Sinh] Trọng Tự, truyện [Song Trọng Sinh] Trọng Tự , đọc truyện [Song Trọng Sinh] Trọng Tự full , [Song Trọng Sinh] Trọng Tự full , [Song Trọng Sinh] Trọng Tự chương mới