TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Đã nửa tháng trôi qua, kể từ ngày gặp mặt Tuyên Giác ở Thủ Chuyết viên.
Mùa hạ cứ như vậy mà chậm rãi tới.
Vọng Đô vào hạ, mỹ nhân thước tha, trăm hoa nghỉ ngơi chỉ có những bóng râm của những hàng cây xanh mướt, cũng sẽ có những chiếc đền khổng minh được thả lên trời từ khắp nơi trong kinh thành.
Trăm ngàn ngọn đèn hướng lên trời cao, như đang nhen nhóm cho giấc mộng của mình.
Hôm nay, sau Tạ Trọng Tự thả hai ngọn đèn khổng minh để cầu phúc, nàng nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Không biết là do đêm hè oi bức, hay là gió đêm quấy nhiễu, nàng mơ thấy một giấc mộng không rõ ràng.
Trong mộng, nàng quay về ngày cung biến.
Gã thái giám hầu bên người phụ hoàng và hoàng huynh – Tưởng Minh, mặt mày tuyệt vọng lại hoảng hốt té nhộn nhào chạy vào mật đạo thông tới phủ Công chúa, vừa nhìn thấy nàng liền khóc không thành tiếng, “Điện hạ! Điện hạ ơi! Tuyên Giác hắn, hắn dẫn binh giết vào Thiên Kim Khuyết! Ngài mau mau tới đó đi, còn kịp, còn có thể ngăn hắn lại! Phò mã cái gì cũng đều nghe lời ngài, ngài mau...”
Tạ Trọng Tự ngồi trên ghế, y phục tơ lụa mỏng không ngăn được cái giá lạnh của gió mùa thu, nàng ở trong đình rùng mình hai cái, tuỳ ý mặc áo ngoài vào, liền đi dọc theo mật đạo đi tới hoàng cung.
Trên đỉnh đầu là tiếng vó ngựa của quân lính, chúng đứng cách phủ Công chúa một dặm, bao vây chặt chẽ xung quanh, không cho người vào, cũng cấm tiệt người ra.
Tin tức phong toả, như muốn đem phủ đệ Công chúa tách khỏi nhân gian.
Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, thì thẳng cho tới trần ai lạc định*, Tạ Trọng Tự mới có thể biết được tin tức long trời lở đất này.
(* Trần ai lạc định là gì? Theo một số tư liệu, thì ta có thể giải nghĩa trần ai lạc định là mọi chuyện đã được định.
Khi một truyện hay văn bản nhắc tới cụm từ này, thì có nghĩa rằng đó là một chuyện không hề tốt.
Khi mọi chuyện đã định thì dù ta có làm gì đi chăng nữa.
Thì cũng chẳng thay đổi được gì cả.
Có cố cách mấy đi chăng nữa thì ta cũng chỉ nhận lại đắng cay mà thôi.)
Nhưng nào ngờ Tưởng Minh đã phá huỷ hết thảy những gì Tuyên Giác bày trí, hắn thực vất vả mới đem được tin tức tới cho Tạ Trọng Tự, mệt muốn chết rồi, bèn ngồi trong phủ Công chúa thở dốc nghỉ ngơi.
Tạ Trọng Tự một mình chạy chậm xuyên qua địa đạo âm u, ánh sáng của dạ minh châu rất bé, làm nàng vấp ngã tới bốn năm lần, mới có thể tới được bên trong Thiên Kim Khuyết.
Vừa nhìn, đã bắt gặp Tuyên Giác đang cầm kiếm.
Trên trường kiếm dính đầy máu đỏ tươi, đỏ tới mắt nàng phát đau.
Chỉ liếc mắt một cái, Tạ Trọng Tự liền ngã sấp xuống đất, nàng không thể tin được mà run rẩy.
Tuyên Giác chậm rãi đi tới, chàng ôn nhu ngồi trước mặt nàng, vươn tay che đi đôi mắt nàng, dịu giọng cười, “Hử? Là ai đã gọi điện hạ tới đây vậy?”
Cung nữ và thái giám run rẩy co người lại, không ai dám trả lời.
Cuối cùng một tiểu cung nữ ngập ngừng nói, “.....!Là, là Tưởng công công.”
Tuyên Giác “à” một tiếng, sau đó phân phó thân vệ, “Lôi hắn tới đây.”
Mùi máu tươi dày đặc.
Tạ Trọng Tự nhìn hoàng huynh của nàng cách đó không xa, hắn nằm trong vũng máu co rút rên rỉ, lên án Tuyên Giác lòng lang dạ thú, “Tuyên Giác, trẫm đối đãi với ngươi không tệ....!Ngươi là súc sinh, lòng lang dạ thú! Còn đáp ứng sẽ gả Nhĩ Ngọc cho ngươi, ngươi là muốn, là muốn báo đáp như vậy sao?!”
“Thần cảm động đến rơi nước mắt, cho nên, sẽ lưu cho Bệ hạ được toàn thây.” Tuyên Giác đáp trả, ngữ khí mang theo ý cười, đôi mắt hồ ly đào hoa cong cong.
Tạ Trọng Tự không chịu nổi vẻ “Hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay” của chàng, nàng đẩy chàng ra, lảo đảo nhào về hướng Tạ Trị, sau đó nghẹn ngào quát, “Truyền thái y! Thất thần cái gì!! Đi tìm người ngay cho ta!!”
Không một ai cử động.
Bốn phương tám hướng, quân lính mặc áo giáp, tay cầm binh khí, tất cả đều nghe theo lời Tuyên Giác.
Rốt cuộc Tạ Trọng Tự cũng khóc thành tiếng, Tuyên Giác buông một tiếng thở dài, vứt kiếm trong tay đi, ôn nhu nói, “Đừng nhìn hắn nữa, điện hạ, nhìn ta này.”
Chàng nâng mặt Tạ Trọng Tự lên.
Đáy mắt như có sao trời, ôn nhuận như nước mùa xuân.
Ở trong mộng, Tạ Trọng Tự giống hệt như năm đó, cắn răng quát, “.....Cút! Tuyên Giác, ngươi cút ngay cho ta!”
Tuyên Giác cũng giống hệt năm đó, vân đạm phong kinh mà cười, “Điện hạ, ta không muốn giết nàng, cho nên, nàng ngoan một chút, đừng làm đôi bên khó xử, được không? Nếu chết lập tức, cát bụi cũng quay về cát bụi, hoặc là cố gắng sống sót, tựa như ta đã từng như vậy.
Khanh Khanh thông tuệ, biết nên lựa chọn thế nào mà, đúng không?”
Nhưng lại không giống như năm đó, trong mơ, Tuyên Giác không hề tức giận bảo người đi “Thỉnh” Tưởng Minh tới, sau đó đem đầu hắn đặt trên khay ngọc, cũng không hề sai người đưa nàng quay về phủ Công chúa.
Bốn phía bỗng nhiên chìm vào yên lặng, máu tươi, thi thể, cung nhân, cung điện, cả một diện tích rộng lớn bỗng như chìm vào hư không.
Chỉ còn lại Tuyên Giác nhìn không ra cảm xúc cúi người xuống, thong thả mà trân trọng, hôn lấy giọt nước mắt đang rơi xuống của Tạ Trọng Tự.
Thở dài khe khẽ, nỉ non, “Là ta phụ nàng.”
Ngay lúc Tuyên Giác hôn lên mặt nàng, Tạ Trọng Tự liền bừng tỉnh mộng.
Nàng vươn tay sờ mặt, ướt đẫm nước mắt.
Nàng kịch liệt thở dốc, một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống, gió đêm nhẹ nhàng thổi giọt nước mắt của nàng hệt như tình nhân đang nỉ non thân mật.
Đêm nay, Tạ Trọng Tự mất ngủ, nàng uể oải ỉu xìu ở trong cung Vị Ương tịnh dưỡng mấy ngày, mới khoẻ lại như lúc trước.
Trong lúc đang từ chối mấy thiếp mời mời nàng dự tiệc, cuối cùng, Diệp Trúc nhịn không được khuyên nhủ, “Điện hạ, đây là thiếp mời thứ năm của ngày hôm nay.
Ngài cứ ở trong phòng ngây ngốc mãi cũng không tốt, nên ra ngoài chơi nhiều một chút cho khây khoả.”
Tạ Trọng Tự hỏi “Ai?”
Diệp Trúc trả lời, “Là Liên tần nương nương.
Ai, nhưng mà nhìn có vẻ không giống người có ý tốt, hay là nô tỳ tiếp tục từ chối cho xong?”
Tạ Trọng Tự lắc đầu, “Tới thì tiếp.”
Nàng một bên vẽ hoa lên đèn khổng minh để chuẩn bị tối hôm nay sẽ thả, một bên nói, “Núi tự chạy tới tìm ta, không có lí do nào ta phải trốn tránh cả.”
Tần Vân Sam xuất thân tự thị tộc, thích náo nhiệt, thường xuyên tổ chức các buổi yến hội.
Khi gặp người khác, không khoe sắc cũng không giành sự chú ý của người khác, chỉ cách một vách tương hoa, châm ngòi vài câu, ngồi xem những phi tần khác đấu đá tới vỡ đầu chảy máu.
Tạ Trọng Tự muốn cùng vị này so chiêu, nên bảo Diệp Trúc viết thiếp trả lời.
Buổi yến hội ngày mai được an trí ở Bồng Lai cung của Tần Vân Sam, uống trà thưởng cảnh, còn có tiếng nhạc của phường ca nữ tấu âm trợ hứng.
Nhóm cung phi đều tới, thậm chí có cả vương phi, quận chúa, huyện chúa, oanh oanh yến yến, quả thật rất náo nhiệt.
Tạ Trọng Tự đồng ý tới đây, là do còn có nguyên nhân khác, nàng muốn gặp vài người.
“Điện hạ tới rồi?” Tần Vân Sam bước lên đón nàng, vẫn trang điểm kiểu thanh tuần như cũ, “Mau ngồi.”
Người quen không ít.
Khi Tạ Trọng Tự ngồi xuống, có không ít người tới gần nàng để chào hỏi, chỉ vì muốn tạo quan hệ với nàng.
Chưa thấy được người muốn gặp, Tạ Trọng Tự cũng không vội.
Nàng rời kinh đã lâu, trong kinh thành người ta chỉ biết An Vinh quận chúa, liền đem tiểu nha đầu này tâng bốc thật cao, chờ tới khi nàng trở lại, lại bắt đầu tâng bốc nàng.
Mặc dù sau này nàng cùng An Vinh đều là tỷ muội thân thiết, nhưng khi mới quen biết, hai người cũng nháo ra một trận không thoải mái, rốt cuộc thì thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, tiểu cô nương nào cũng có chút hư vinh được ái mộ, không muốn nghe người khác tâng bốc người nọ cao hơn mình, đặc biệt còn kéo dẫm lên bản thân mình.
Chắc nha đầu này nghe nói hôm nay nàng sẽ tới, nên dỗi không muốn tới đây mà.
Nhưng cũng không sao.
Kinh thành rộng lớn như vậy, sau này sẽ có cơ hội gặp.
Chờ cho các quý nữ trong kinh ríu rít đến đầy đủ, các phi tần cũng khoan thai tới muộn.
Bạn đang đọc bộ truyện [Song Trọng Sinh] Trọng Tự tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Song Trọng Sinh] Trọng Tự, truyện [Song Trọng Sinh] Trọng Tự , đọc truyện [Song Trọng Sinh] Trọng Tự full , [Song Trọng Sinh] Trọng Tự full , [Song Trọng Sinh] Trọng Tự chương mới