Anh ta liền nhìn thấy Tiêu Mộng cuộn tròn trên giường như con sâu róm, đang ngủ rất ngon.
Sắp phải lên máy bay ra nước ngoài rồi, vậy mà cô nhóc này… còn đang ngủ?
Thấy dáng ngủ như trẻ sơ sinh, khong hề có chút phòng bị nào của Tiêu Mộng, Trần Tư Khải ngây người một lát, sau đó khẽ cười.
Cô nhóc này, xem ra chưa từng có chuyện gì khiến cô lo lắng sợ hãi, cũng chưa từng trải qua chuyện gì nguy hiểm.
Không giống như anh ta, từ nhỏ đã phải huấn luyện sinh tử, gần như khi ngủ đều phải mở một con mắt.
Cô và anh ta, hoàn toàn là người của hai thế giới!
Mặc dù cô nghèo khó, tầm thường, nhưng cô luôn sống dưới ánh mặt trời.
Còn anh ta, trong mắt người đời, anh ta là người đứng trên đỉnh tháp giàu có phồn hoa nhất, nhưng từ nhỏ lại sống trong bóng tối.
Mắt thấy đều là giết chóc, bàn tay đã từng dính máu tươi, vứt bỏ lương tâm ra phía sau lưng.
Chỉ nhìn dáng ngủ vô tâm vô phế của Tiêu Mộng, Trần Tư Khải cũng có thể ngây ngốc một hồi.
Thời gian không cho phép nữa, cách giờ bay chỉ còn nửa tiếng, còn không tới sân bay… Còn phải ăn lót dạ cùng cô nhóc này nữa, thời gian có thể nói là tính toán chi li mới vừa đủ dùng.
Haha, vậy mà bản thân lại trở nên như này, vậy mà sẽ nhớ tới chuyện lót dạ cho một người phụ nữ.
“Này, lợn, nên dậy rồi.”
Trần Tư Khải duỗi tay, chọc vào cục thịt đang cuộn tròn trong chăn kia.
Cảm giác rất thích, mềm mại giống như một một chú mèo con.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!