Tiêu Mộng cảm nhận được một bàn tay nào đó thò về phía cô, dừng ngay eo cô.
Tiêu Mộng lườm Trần Tư Khải nhưng người nọ không nhìn cô mà làm như không có chuyện gì xảy ra.
Haiz, eo thì eo, kệ anh vậy, ngủ cũng đã ngủ rồi, còn sợ anh sờ eo sao?
Tiêu Mộng để mặc cho động tác ‘xâm phạm’ này của Trần Tư Khải.
Nhưng ngay sau đó…
Tay kia của anh đột nhiên lướt qua váy cô, chui vào dưới váy cô rồi chạm vào giữa chân cô!
Ôi trời ơi, không phải chứ… Anh muốn làm gì thế?
Tiêu Mộng nhanh chóng nhìn Khang Tử trước rồi mới hoảng hốt ngăn lại.
Cô tóm lấy tay anh.
Tiêu Mộng sửng sốt đến mức mí mắt cũng run lên.
Ông trời ơi, tên này to gan quá!
Không ngờ một giây sau, Trần Tư Khải đã dùng bàn tay đó vặn lấy cánh tay cô, cánh tay cô lập tức tê dại không cử động được, tay bên này muốn giúp nhưng lại bị anh kẹp ở phía sau.
Cứ thế, Trần Tư Khải dùng ngón võ cơ bản của anh dễ dàng khống chế Tiêu Mộng, sau đó trắng trợn thò tay anh tới.
Vài phút sau… lại thêm vài phút nữa…
Tiêu Mộng nuốt vài ngụm nước bọt, đôi môi run rẩy nhìn Trần Tư Khải.
Dường như Trần Tư Khải cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô, anh nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng mờ mịt, làm ra vẻ rất tò mò, hỏi: “Em sao thế? Muốn nói gì à? Có gì em cứ nói đi, sao phải tỏ ra vẻ khó dằn được lòng vậy?”