Tiêu Mộng chỉ cảm thấy kì lạ, ngẩng đầu lên nhìn Trần Tư Khải, cô lập tức bị dọa sợ trước vẻ mặt khó nhịn của anh, nhanh chóng cúi đầu xuống.
Ô ô, vẻ mặt của Trần gấu xấu xa sao thế? Có phải là tức giận rồi không? Mình có làm gì sai đâu?
Đúng là gần vua như gần cọp mà!
Tiêu Mộng nhẫn nhục mà đấm tiếp, nhưng càng đấm càng cảm thấy không bình thường.
Ơ? Cái bọc trong túi quần của Trần gấu xấu xa là gì thế? Sao đột nhiên lại có một cục nổi lên vậy? Nhìn giống như một khẩu súng…
Cuối cùng, Tiêu Mộng cũng nhịn không được mà chỉ vào phần nhô ra của khóa kéo nói: ""Tổng giám Trần, anh bỏ thứ gì đó trong đây ra đi, cứ đấm lên như vậy có chút bất tiện..""
Oanh!
Hơi thở Trần Tư Khải ngưng lại, cảm thấy khắp nơi trong ngực đều như có ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt….
Anh nhếch miệng cười xấu xa: ""Cô giúp tôi lấy nó ra đi…""
Bàn tay to nhịn không được mà run khẽ, đặt lên lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Mặt cũng dần dần ghé sát lại gần ngửi mùi hương của cô…
Rất thơm, rất quyến rũ,…
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!