Bạn cứ nghĩ đi, có mì này, còn có rất nhiều rau nữa.
Phối lại với nhau cũng chỉ mười mấy ngàn.
"Ông chủ, lấy cho cháu một chén mì cay nhé!"
Tiêu Mộng xoa xoa tay, vui vẻ ngồi xuống chiếc bàn nhỏ trong ngõ hẻm.
Chiếc bàn lùn xủn kiểu gập, rất hợp với cô gái nhỏ như Tiêu Mộng.
Kế bên có một đôi nam nữ làm thêm đang ngồi ăn.
Đương nhiên bọn họ cũng giống với cô học sinh trung học như Tiêu Mộng đây.
Tiêu Mộng hết sức tự nhiên, cô thấy rằng, không gian như vậy mới phù hợp với mình.
Cỏ nào thì cũng nên mọc trêи đất đó.
Lúc đi trong đại sảnh rộng thênh thang của tập đoàn lớn như tập đoàn lớn như tập đoàn Thiên Nhất đó, nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên mà cứ ngỡ như người ta như đang mỉa mai mình vậy.
Mì cay nóng hôi hổi được bưng lên bàn, Tiêu Mộng lập tức vung đôi đũa, vui vẻ bắt đầu ăn: "Ồ, thơm quá chừng! Ừm, ngon thật, nếu làm cay hơn chút nữa thì tốt rồi… Cay thêm miếng nữa. Sướиɠ ghê!