Bật dậy quá mạnh, vậy mà còn hơi choáng váng, anh ta không thể không ôm đầu, lại ngồi xuống sofa.
Ánh mắt vẫn chưa bình thường lại, đã nghe thấy một người cười nói:”Cậu Kim, tỉnh rồi à, anh ngủ ngon quá.”
Hử?(⊙_⊙) Đây là tiếng của ai?
Kim Lân nhíu mày, nhìn theo hướng âm thanh phát ra, lập tức nhìn thấy Khang Tử trên cầu thang xoắn ốc, đang uống cà phê, cười mỉm.
“Khang Tử? Sao cậu lại ở nhà tôi?” Kim Lân lắc đầu, nghĩ rằng mình nhìn nhầm người.
Khang Tử nhún vai:”Tối qua cậu uống nhiều rồi sao? Quên rồi sao? Không phải là tôi tới cùng cậu chủ nhà tôi sao?”
“Tư Khải!” Kim Lân trợn to đôi mắt xinh đẹp, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Nghĩ, cố gắng suy nghĩ, nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng Kim Lân cũng nhớ qua, tối qua đột nhiên Trần Tư Khải tới, nói chuyện, uống rượu cùng anh ta, đã nhớ ra rồi.
“Đúng thế, tôi nhớ ra rồi, tối qua Tư Khải tới, hai anh em bọn tôi coi như làm hòa rồi. Ế? Cậu ấy đâu?”
Khang Tử mỉm cười, ngón cái chỉ lên trên tầng:”Bên trên.”
“Hử? Bên trên?” Kim Lân ngây người, lập tức hiểu ra, thoáng cái liền đứng lên, hoảng hốt:”Cậu ta tới phòng ngủ của tôi?”
Trong đó là nhóc Mộng không mảnh vải che thân mà ngủ!
Khang Tử gật đầu, tiếp tục thư thái thưởng thức cà phê của nhà họ Kim.
Kim Lân dựng hết lông tóc, nhanh chóng chạy lên tầng.
Vừa đâm đầu vào phòng ngủ liền gọi:”Mộng! Mộng!…”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!