“Tôi không có tâm trạng để cược với anh. Cược cái gì chứ, không có hứng.”
“Tiêu Mộng cũng sợ cược sao? Chơi một lần đi, có tổn thất gì đâu.”
Tiêu Mộng bị Trần Tư Khải làm phiền đến mức phải thở dài, than thở.
“Ôi cuộc đời! Tôi đã buồn muốn chết rồi mà còn phải chơi cùng anh. Được rồi, cược thì cược. Nếu tôi thắng thì sao?”
Trần Tư Khải nở nụ cười tươi, để lộ hàm răng trắng bóng, đôi mắt đại bàng loé lên, ý xấu xa hiện lên rõ ràng, anh cười bảo: “He he, nếu em thắng thì tôi sẽ thoát y nhảy cho em xem, cho em thưởng thức bữa ăn trên giường mà Trần Tư Khải này dành riêng cho em.”
Tiêu Mộng giật mình, lát sau mới hiểu “bữa ăn trên giường” mà Trần Tư Khải nói là có ý gì. Cô đỏ mặt, lườm anh rồi lẩm bẩm: “Xấu xa, ai muốn xem anh nhảy thoát y chứ? Không biết xấu hổ.”
Trần Tư Khải ôm lấy cô gái nhỏ, áp mặt vào cổ cô, phả ra một hơi nóng rồi từ tốn thấp giọng nói: “Vậy nếu tôi thắng… Em cũng phải nhảy thoát y cho tôi xem, hơn nữa em còn phải chủ động dâng hiến, tôi muốn xem màn biểu diễn phóng đãng trên giường của em…”
“Hả?” Tiêu Mộng giật nảy mình, vội vàng quay mặt lại, nhìn khuôn mặt điển trai và đôi mắt quyến rũ của Trần Tư Khải gần ngay trước mắt.
Thình thịch, thình thịch… Không biết vì sao cô gái nhỏ vừa nãy còn đang chìm đắm trong nỗi buồn, lúc này tim đã đập thình thịch.
Tim ơi ngừng lại đi!
Có gì đáng để mày đập mạnh như vậy hả?
*** Không chỉ là ngũ quan đẹp trai của Trần gấu xấu xa thôi sao?
Chẳng phải đã nhìn cả nghìn lần, vạn lần rồi à? Sao vẫn có cảm giác vậy?
Nhưng… Tại sao… Cô lại cảm thấy hơi thở từ đôi môi mỏng đỏ hồng của anh cũng mê hoặc đến vậy?
Sao lại khiến cô cảm thấy choáng váng vậy?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!