Tiêu Mộng lập thức lè lưỡi, rụt cổ lại: “Em? Em chẳng dám đâu! Lỡ như bị đuổi việc thì phải làm sao? Em vẫn nên cùng chị chen nhau trong mấy cái thang máy này thì hơn.”
“Hahaha, Tiêu Mộng, em và mọi người không giống nhau.”
Tiêu Mông vẫn không hiểu, tại sao cô lại không giống mọi người.
“Thang máy đến rồi, mau đi đi Tiêu Mộng.”
Chị Tố Trân là người tay mắt lanh lẹ, thang máy vừa mở ra, cô ta là người đầu tiên xông vào, tuy rằng vốn dĩ cô ta ở vòng ngoài cùng.
Thân thủ kia…Hơ hơ, Tiêu Mộng lại cảm thấy cảm khái.
Thân thủ cướp thang máy này, có thể nói là cao thủ giang hồ.
Đợi cho đến khi Tiêu Mộng đứng vào thang máy…
“Tít!” còi báo động báo động rồi.
Tất cả mọi người dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tiêu Mộng.
Tiêu Mộng le lưỡi dở khóc dở cười: “Hihi, là tôi đó, là tôi vượt quá trọng tải rồi.”
Cô cực kì không cam tâm tình nguyện bước ra, mọi người chen chúc nhau như kiến trong thang máy lúc này đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cửa thang máy còn chưa đóng, thang máy chuyên dụng của Trần Tư Khải liền mở ra. Lưu Diệc Hàn bộ dáng tự nhiên bước vào thang máy, tay đút túi quần, đầu tóc chỉnh tề.
Anh ta vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiêu Mộng. Anh nghĩ một lát liền vẫy tay với Tiêu Mộng.