Cho đến khi tôi lấy lại tinh thần quay trở về nhà thì cũng đã mất một thời gian thật lâu.
Cảm thấy chỉ một lúc sau An Nhiên liền nhắn tin đến cho tôi.
“Tôi tới rồi.”
“Tốt rồi.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Thật ra ngày đó chị không trực tiếp đi thẳng về nhà. Chị cứ điên cuồng lái xe trên đường.
Chị nói chị muốn để bản thân tỉnh táo hơn, muốn chính mình phải thật bình tĩnh.
Sau này khi tôi với chị nói với nhau về chuyện này, tôi còn vô sỉ hỏi lại chị, nếu như hôm đó đang lái xe vù vù mà hết xăng thì phải làm sao?
Chị hung hăng phùng mang trợn má liếc tôi, nói: “Không có nếu như!”
Thật là khí phách. Ha ha.
Buổi tối hôm đó trôi qua như thế nào tôi cũng không nhớ rõ. Tóm lại cả buối tôi cứ mơ mơ màng màng không ngủ được.
Vì vậy mà sáng hôm sau tôi liền đưa ra một quyết định.
Tôi phải gọi điện cho An Nhiên. Tôi muốn gọi điện cho chị, tôi muốn nghe giọng nói của chị.
Mặc dù trước đó đã chấn chỉnh tâm lý, lập đi lặp lại hồi lâu. Nhưng cuối cùng thì cảm tính của tôi cũng đã chiến thắng lý tính. Lạc quan đã đánh bại được bi quan.
Không sai biệt, khoảng 10 giờ sáng, lần đầu tiên tôi chủ động gọi điện cho An Nhiên.
Hai tiếng đếm vang lên đã có người tiếp.
“Tôi là An Nhiên.” Trong giọng nói không nghe ra bất kì cảm xúc gì.
“A, là, là tôi.” Tôi lại không thể nói chuyện bình thường.
“Tôi biết. Sao vậy?”
“Không có gì, tôi chỉ muốn gọi điện cho chị. Là, cuối tuần này tôi phải đi công tác.” Không biết mắc mớ gì lại nói ra như vây.
Một câu.
“Ừ. Tôi biết.”
“Vậy, không có gì. Đợi tôi công tác trở về sẽ gọi lại cho chị.”
Tôi thấy có lẽ là tối hôm qua nhìn thấy màn lái xe rời đi của chị đã dọa tôi sợ rồi, sợ chị mặc kệ tôi, cho nên mới muốn gọi điện để xác nhận. Đúng vậy, chắc chắn là như vậy.
“Ừ. Được rồi. Em công tác nhớ chú ý an toàn.” Chị rất bình tĩnh dặn dò tôi. Không có bất cứ một câu nói dư thừa vô nghĩa nào.
Nhưng, chị ấy có bắt máy. Như vậy chứng minh chị ấy sẽ không bỏ mặc tôi. Tâm lý ngay lúc đó của tôi là như vậy.
Sau khi điện xong. Tâm tình của tôi dường như tốt hơn rất nhiều, cảm giác như hòn đá đang treo lơ lửng đã được gỡ xuống.
Vì thế, tôi cứ vui vui vẻ vẻ, vô tâm không phế bỏ đi công tác.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!