Lời nói của chị càng ngắn gọn, tôi càng thấy khẩn trương không dám nói tiếp. Đến giờ vẫn thế.
“Vậy, vậy, An tổng…” Tôi đang cố gắng tìm câu chốt để cuộc gọi này nhanh chóng kết thúc thì nghe được chị nói.
“Chị muốn gặp em.”
Ông trời của tôi ơi, tự nhiên lại nói ra câu như vậy làm tiểu tâm của tôi a không khỏi nôn nao rạo rực.
Nhớ rõ câu nói này của chị là một câu tiếng Nhật. Bởi vì sau này, mỗi lần mà tôi với chị nói mấy lời mập mờ đều nói bằng tiếng Nhật.
Còn có những lúc giẫn dỗi tôi nữa! Đương nhiên không phải thật sự giận tôi mà chỉ là giận dỗi thôi. Ha ha. Rất đáng yêu.
“Vậy, An tổng. Được rồi. Hôm nay có hơi trễ, hay là ngay mai chúng ta gặp nhau a!”
“Ừm. Được.”
“An tổng ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Hôm sau là thứ hai, sớm thức dậy chuẩn bị đi làm.
Ở Bắc Kinh, mua rất nhiều đặc sản mang về cho đồng nghiệp trong công ty cho nên phải đến sớm trước giờ tàu chạy, như vậy sẽ bớt chen lấn.
Đúng vậy, bình thường đi làm tôu đều không lái xe. Một là chạy xe đạp không được tốt cho lắm, hai là rất dễ bị lạc đường, hơn nữa đi bằng phương tiện giao thông công cộng so với lái xe tiết kiệm được thời gian hơn mà lại còn thuận tiện.
Đến công ty vẫn chưa có ai tới, Tiểu Mễ và Hạ Mộc cũng chưa tới. Nhân cơ hội đem hai món quà nhỏ mua cho hai người đặt trên bàn của họ. Hai người đến nhìn thấy món quà thì sau đó không ngoài dự kiến ân cần hiến tặng cho tôi bữa trưa.
Thứ hai luôn rất bận rộn, dự không hết hội, bận không hết việc. Cộng thêm vừa mới đi công tác về, còn rất nhiều việc phải báo cáo lại cho cấp trên, cũng phải sắp xếp cho cấp dưới, cho nên đầu óc không còn nhàn rỗi để nghỉ đến chuyện gặp nhau với An Nhiên.
Bận cho đến khi hết giờ làm việc mới có thể rảnh rang, uống một ngụm cà phê để nguội chưa uống kịp lúc nãy đầu óc cũng thả lỏng hơn.
Đúng lúc này, điện thoại của tôi vang lên, liếc mắt một cái, đột nhiên cả kinh. Là điện thoại của An Nhiên.
Tự nhiên đại não nhanh chóng xoay tròn. Đúng rồi, tối qua có nói là hôm nay hẹn gặp nhau. Nhưng do tối qua quá khẩn trương cho nên chưa hẹn địa điểm thời gian gặp mặt cụ thể.
“An tổng, chào chị.” Nhanh chóng bắt máy.
“Tôi là An Nhiên.” Mỗi lần điện thoại với chị, câu đầu tiên nghe được đều là câu này.
“Chị đang ở gần công ty chờ em tan sở cùng nhau đi ăn đi.” Chị nói tiếp.
“Được được, em rất nhanh sẽ tan việc.” Chưa kịp suy nghĩ nhiều đã đồng ý.
Về sau tôi phải thừa nhận, nếu giữa đoạn tình cảm này không có sự dũng cảm của An Nhiên, thật sự có khả năng chúng tôi sẽ bỏ lỡ nhau.
Tôi phải cảm ơn, cám ơn chị luôn bao dung đối với em và cả sự dũng cảm của chị.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!