Lòng tôi run lên, nhanh chóng mở ra xem. Là được gửi từ thành phố chúng tôi vừa đi mấy hôm trước, không có địa chỉ cụ thể, không có chữ kí.
Chỉ có ba chữ: Phải hạnh phúc.
An Nhiên. Là chị, nhất định là chị.
Tôi không có rõ chị đã lén đi ra ngoài gửi nó vào lúc nào, chỉ là chăm chú nhìn vào ba chữ đó không chớp mắt, cho đến khi trước mắt tôi dần trở nên mờ nhạt mới ý thức được hiện tại tôi đang ở công ty, nhanh chóng đứng lên vội vã bước ra khỏi phòng làm việc.
Nghe thấy hình như Tiểu Mễ ở phía sau gọi tôi, nhưng, hoàn toàn không để ý đến cô bé.
Tôi thừa nhận, lòng tôi lại một lần nữa bị ba chữ ấy làm cho đau đớn. Rất đau, rất đau. Nhưng, tôi phải làm thế nào?
Tôi xuống lầu dạo quanh một vòng, điều chỉnh lại tâm tình, quay trở lại.
Tiểu Mễ thấy tôi trở về liền hỏi là tôi đi đâu. Tôi không nhìn cô bé, nói là tôi đi mua cà phê.
Tiểu Mễ lại hỏi: Cà phê đâu?
"Không mua, sao lại nhiều lời vậy, không có chuyện gì làm sao?"
Khi tâm tình tôi không tốt thường sẽ rất im lặng không nói lời nào, thế nhưng khi vô cùng không tốt sẽ rất dễ nổi nóng.
Tiểu Mễ nhận thấy tôi không giống bình thường ngay lập tức im miệng.
Tôi quay trở lại ghế ngồi thì phát hiện máy tính vẫn còn chưa mở.
Nhấn mở máy vi tính, toàn bộ tâm tư lúc này của tôi lại bay đến tấm bưu thiếp đang nằm trên bàn.
Tôi muốn An Nhiên. Vô cùng nhớ chị.
E rằng ngay lúc đó, chính tôi cũng không biết, An Nhiên đã xông vào sinh hoạt và công việc của tôi, thời thời khắc khắc quầy rầy tiết tấu của chúng, và tôi đã lỡ yêu chị rồi.
Hết chương 22
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!