Trên đường đến công ty, tôi nhắn cho An Nhiên: “An tổng, chào buổi sáng.”
Tôi biết chị nhất định sẽ trả lời, quả nhiên rất nhanh liền trả lời lại ba chữ: “Chào buổi sáng.”
“Bây giờ có thể nói cho em biết địa chị nhà chị chưa?” Tôi hỏi chị.
“Em muốn làm gì?” Cảm giác vẫn là không muốn nói cho tôi biết.
“Không để làm gì. Chỉ là em muốn biết thôi." Tôi tiếp tục theo đuổi chủ đề.
Tôi cho là chị vẫn sẽ như lúc trước, vẫn hữu cầu tất ứng đối với tôi, nhưng tôi sai rồi. Chị thật sự không nói cho tôi biết, cũng không trả lời tôi.
Vô cùng thất vọng, không còn sức sống. Thế nhưng tôi sẽ không giống như trước nữa, đơn giản vì thế mà bỏ cuộc.
Vì vậy tiếp tục quấn lấy chị hỏi: “Tại sao chị không nói cho em biết địa chỉ?”
Qua thêm mấy phút, chị trả lời: “Làm việc cho giỏi.” Nghĩ thầm nữ nhân này đúng là ngạo kiều, hỏi cái này lại lảng sang chuyện khác.
“Em vẫn còn trên đường đến.” Tôi không chịu yếu thế.
“Vậy đi đường an toàn!” Đã nhìn ra, hỏi thế nào cũng không muốn nói cho tôi biết.
Thế nhưng chị vẫn còn trả lời tin nhắn của tôi thế này có lẽ vẫn chưa triệt để buông bỏ tôi. Ngược lại trong lòng tôi tự an ủi mình.
Thật ra An Nhiên cố tình không nói cho tôi biết địa chỉ nhà chị, khi đó chị vẫn chưa nghĩ được có muốn gặp tôi hay không, bản thân đối với tình cảm này vẫn chưa chắc chắn, cũng nghĩ vừa lúc không phải gặp nhau, nếu như có thể để cảm giác trong lòng biến mất, vậy thì cả hai đều thả lỏng cho nhau là được rồi.
Còn cả, chị mang tôi đến nhà chị đã hai lần, một lần lái xe đưa tôi đến, lần khác là đón xe từ sân nay cùng nhau trở về.