Trừ việc có thể cùng nhau chè chén ở ngoài sau khi tam làm, hai người chúng tôi hẳn là không có một điểm chung nào.
“Nói chính sự này, Joe đã giúp cậu hẹn được một người bạn làm bên xuất bản, chỉ còn đợi bạn bè của cậu là có thể gặp mặt giới thiệu rồi.”
Đột nhiên cô ấy nói đến vấn đề này, thậm chí đại não tôi còn chưa tiếp thu được thông tin thì cô ấy lại nói tiếp: “Chỉ đáng tiếc không phải soái ca, mà là một mỹ nữ.”
“Đúng là phiền cho cậu rồi a! Suốt ngày cứ phải suy nghĩ tìm đàn ông cho mình.”
"Phi, cậu cũng nên mở lòng đi. Hai năm rồi a! Tụi mình đều rất lo cho cậu.” Tự nhiên Tuệ Tử lại nói đến chuyện tình cảm của tôi.
Quả thực có chút bối rối, không biết phải nói sao.
Tôi thật không muốn nhớ đến quá khứ, tôi đã tận lực đem kí ức đó chôn giấu, vốn tưởng bản thân đã vùi lấp thật tốt nó rồi.
Trong cuộc sống, không có bất kì câu chuyện nào là trọn vẹn, mà những câu chuyện về tình cảm nếu như không có sự tổn thương thì đã không còn là hai chữ tình cảm nữa rồi!
“Tuệ Tử, mình nói với cậu. Thật sự mình không sao cả, mình không có yếu ớt như vậy. Chẳng qua hiện tại với mình mà nói yêu đương gì đó là một thứ rất phiền.”
“Cậu.”
“Được rồi, được rồi, không nói chuyện này nữa. Cậu đã hẹn người ta ra gặp mặt ở đâu chưa?” Tôi hỏi cô ấy.
“Cậu không cần quan tâm, đến lúc đó chỉ cần đem Ảnh tỷ của cậu đến là được, hôm đó Joe cũng đi, cứ yên tâm.”
“Ừ, được thôi.” Đơn giản trả lời cô ấy.
Cô ấy biết rõ tôi đối với những người lạ có một chút miễn dịch.
Chỉ là không nghĩ đến, chính người xa lạ này ở nửa đời sau mang cho tôi biết bao nhiêu chua cay ngọt đắng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!