TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
CHƯƠNG III: GẶP LẠI ÁC MA.
Trời gian trôi nhanh như một cơn gió, thấm thoát đã sáu năm rồi. Như Tuyết cảm thấy cuộc đời mình như một câu chuyện cổ tích, cứ tưởng đã bước vào địa ngục tăm tối mãi mãi thì ông trời lại ban cho cô ánh mặt trời tươi sáng, giúp cô vượt qua chốn địa ngục sâu thẳm kia. Chính là con gái cô - Ánh Dương, con bé là thiên thần ánh sáng đã yêu thương và lôi kéo cô khỏi bóng đêm lạnh lẽo của cơn ác mộng đáng sợ đó. Tuy cô không thể nào quên được điều khủng khiếp nhất đã xảy ra khi cô đang say đắm trong niềm vui đỗ đại học với tương lai rộng mở trước mắt, nhưng cô đã cố gắng chôn chặt nó tận nơi đáy lòng, và không bao giờ muốn nhớ đến nó nữa.
Sau sự việc khủng khiếp đó, Như Tuyết bị rối loạn tinh thần suốt nửa năm, cô trở nên sợ hãi và thu mình lại một góc, cô không biết gì, không quan tâm đến ai, chỉ cần có người đến gần là cô điên cuồng đánh đập và la hét, duy chỉ một mình mẹ cô là ngoại lệ. Đêm đêm cô đều gặp ác mộng, cô như đứa trẻ bị lạc vào một thế giới xa lạ, vì vậy luôn thấy nguy hiểm và sợ hãi khắp nơi. Rồi đến một ngày khi cô đang đau khổ với cuộc sống địa ngục thì dưới bụng truyền đến cơn đau nhẹ nhàng và mới lạ. Cô đặt tay lên bụng mình và cảm thấy sự chuyển động của một sức sống, cô cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ, đều đặn của sinh mệnh đó, bên tai như nghe thấy tiếng thiên thần nói " Mẹ ơi, đừng sợ. Con là con của mẹ đây, con sẽ bảo vệ mẹ." Cũng chính nhờ tiếng nói đó mà Như Tuyết bừng tỉnh, cô lấy hết can đảm để đối mặt với sự thật. Cô nghỉ học ở nhà đan lát giúp bố mẹ và chăm sóc tốt bản thân để chuẩn bị cho sinh mệnh nhỏ bé của cô chào đời.
Mỗi lần nhìn thấy đứa con gái bé nhỏ, dễ thương của mình là cô lại nhớ đến ngày bé chào đời. Đó là ngày 30 tháng 5 năm 2007 - ngày hôm đó trời mưa tầm tã, cô bị vỡ nước ối, mọi người vội vàng đưa cô đến trạm xá cách làng khoảng 2km. Sau gần 6 tiếng đồng hồ vật vã, con gái cô chào đời. Khi cô nhìn thấy thân hình đỏ hỏn được bọc trong tã lót, cô ôm con vào lòng khóc, bỗng chốc mọi đau đớn, cực khổ vừa rồi không là gì nữa, con bé cười với cô và ánh mặt trời chiếu sáng mọi nơi. Vì vậy cô đã quyết định đặt tên cho con là Ánh Dương.
Con gái cô ngày một lớn dần, ngoan ngoãn và khỏe mạnh, từ khi sinh ra đến nay chưa bị ốm nặng lần nào. Tuy còn nhỏ nhưng con bé rất hiểu chuyện.
Năm nay bé đã đến tuổi đi học, vì vậy Như Tuyết phải tất bật nghĩ cách tìm việc và tìm trường cho con. Gia đình cô đã nghèo, lại thêm hồi trước anh trai cô đánh bạc nợ tiền nên vẫn phải giành dụm hàng năm để trả nợ. Tuy anh đã hối hận và cai cờ bạc vì sự việc của cô, nhưng do số tiền nợ quá lớn cho nên làm việc vất vả suốt sáu năm qua mà chưa trả hết nợ, lãi suất thì ngày càng tăng. Cũng may nhờ Hân - bạn thân của cô làm trong thành phố biết được một trường tư thục tuyển lao công, cô liền đến đó xin làm với điều kiện cho con cô được học ở đó. Do Hân có cô bạn có người quen bên hành chính của trường nên đã nhận Như Tuyết vào làm.
Đối với một người mẹ trẻ hơn hai mươi tuổi, lại không có bằng cấp gì như cô thì xin được một công việc là điều vô cùng khó khăn. Mấy năm qua cô chỉ ở nhà chăm sóc con, đan rổ giá, rồi làm ruộng cùng bố mẹ. Bây giờ khi Ánh Dương đi học, cô có thời gian hơn và muốn tìm việc làm. Nhưng với điều kiện của cô thì rất gian nan, hiện nay những người có bằng đại học còn thất nghiệp đầy chứ nói gì đến bà mẹ trẻ như cô.
Buổi tối Như Tuyết sang nhà Hân vì nghe Hân nói có một chỗ làm. Hân và cô chơi với nhau từ hồi tiểu học, mấy năm qua nhờ có Hân giúp đỡ, cô cũng được an ủi phần nào. Hân là một cô gái năng động, ngay thẳng, luôn hết lòng với bạn bè vì vậy ai quen biết Hân cũng yêu quý cô. Tuy Hân không phải là người xinh đẹp, lại hơi đầy đặn nhưng cũng thuộc loại đáng yêu và có duyên cho nên không ít người theo đuổi, mặc dù vậy cô vẫn chưa ưng ai.
Hai cô gái ngồi hóng mát trên chiếc phản gỗ ở ngoài sân, rồi như Tuyết hỏi:
- Cậu biết có nơi đồng ý nhận mình vào làm hả? Nói nghe xem nào?
Như Tuyết thấy Hân do dự liền nói " Nói đi. Việc gì cũng được, miễn có việc là ok rồi."
Vì thế Hân đành nhìn ra xa thở dài rồi nói :
- Ừ.... Chỗ này không có điều kiện gì, cũng chẳng cần bằng cấp, họ chỉ cần cậu làm được việc thôi. Là công việc lao công, tiếp thị....những việc vặt vãnh...nói chung cũng vất vả nhưng lương tương đối cao. Chỉ là....
Như Tuyết nhìn bạn ý bảo tiếp tục, vì vậy Hân hít một hơi dài kết thúc câu nói" Đó là khách sạn MV." Nói xong Hân vội nhìn bạn, sợ cô lại mất bình tĩnh khi nghe đến cái tên đó. Nhưng Như Tuyết chỉ im lặng, rất lâu sau mới nói:
- Có phải mình rất yếu đuối không? Ngay cả việc nghe đến tên đó mà cũng không chịu được, mặc dù đã sáu năm rồi.
Cô hít sâu vài lần để giữ bình tĩnh và không cho nước mắt chảy ra. Hân đau lòng nhìn bạn, quyết định nói hết suy nhĩ của mình:
- Tuyết à! Sự việc đã diễn ra lâu rồi, hãy quên hết đi và sống thật vui vẻ. Cậu phải dũng cảm đối mặt với nó nếu không nó sẽ mãi là hố đen không thể lấp đầy trong tim cậu. Hãy mạnh mẽ lên, cậu còn có Ánh Dương, mình, bố mẹ cậu, anh Minh, anh Huy.... Mọi người luôn bên cậu mà.
Như Tuyết nghe Hân nói vậy cuối cùng cũng bật khóc. Sau sự việc đó cô muốn khóc nhưng không thể, nó luôn dồn nén trong tim cô, rồi sau cô sợ mẹ, Ánh Dương và mọi người lo lắng nên cô luôn cố gắng vui vẻ, cất giấu những giọt nước mắt đó tận đáy lòng. Còn bây giờ, cô quyết định khóc một trận thật đã để giải tỏa và để lấy dũng khí đối mặt.
Hân ôm cô vào lòng an ủi " Khóc đi, hãy khóc hết tất cả uất ức trong lòng rồi vứt nó đi, tiếp tục sống vui vẻ coi như nó chưa từng tồn tại. Cậu làm được mà. Như Tuyết của tớ là tài giỏi nhất, luôn luôn là như vậy."
Hân tỏ ra nghiêm túc vô cùng làm cho Như Tuyết đang khóc cũng phải phì cười " Được rồi, vì câu nói của cậu tiếp thêm sức mạnh cho mình nên mình sẽ đối mặt với nó. Nhưng mình cần vài ngày để chuẩn bị tâm lí thật tốt, được không?" Nghe vậy, Hân liền làm động tác sẵn sàng" tất nhiên rồi."
Sau đó hai người cùng cười và nhìn lên bầu trời đầy sao, tin tưởng vào tương lai rồi cũng sẽ tươi sáng như những ánh sao lung linh kia.
* * * * * *
Một tuần sau, Như Tuyết chính thức bước vào khách sạn MV làm chân sai vặt nho nhỏ ở đây. Cô làm ca từ 19h đến 23h. Lúc đầu cô sợ hãi nhưng dần dần không có chuyện gì nên cũng yên tâm hơn. Mỗi ngày cô dạy học ở trường Ánh Dương, lớp của con cô. Như Tuyết được dạy các bé bởi vì các cô giáo biết Ánh Dương được cô dạy chữ cho, đặc biệt là nhờ một lần cô giáo của Ánh Dương có việc gấp cần đi ra ngoài nhưng không có ai phụ trách trông lớp hộ, vì vậy đành nhờ Như Tuyết. Từ trước đến giờ Như Tuyết rất thích trẻ con, lại kiên nhẫn nên dễ dàng được lòng bọn trẻ, sau khi cô dạy thay cô giáo đó một buổi, các bé liền yêu thích và đòi với bố mẹ cho cô dạy bọn chúng. Do đó mà cô được dạy học. Như Tuyết rất yêu công việc này, tuy nhiên cô vẫn làm cả công việc dọn dẹp như trước. Sau đó cô đưa con về nhà ăn uống, tắm rửa rồi đi làm ở khách sạn, đến 23h lại đi xe buýt về nhà. May mà bây giờ giao thông phát triển, xe buýt chạy qua làng cô đến 12h mới hết.
Làm việc được một tháng Như Tuyết đã quen được nhiều người : Cậu Trung gác cửa, Tuyết Nhi nhân viên lễ tân, bác Trần đầu bếp.... Đặc biệt là chị Huệ làm cùng tổ với cô, 35 tuổi, đã kết hôn và có 3 con nhưng tính cách rất phóng khoáng, nói nhiều, thích buôn chuyện vì vậy mà có tin tức gì mới chị đều biết. Cũng nhờ chị mà Như Tuyết biết rõ về khách sạn này. Có một lần hai người cùng lau kính ở trước cửa khách sạn, Như Tuyết thấy đủ loại người ra vào : giàu nghèo, già trẻ. Vì vậy cô liền thắc mắc:
- Tại sao đủ loại người ra vào khách sạn vậy chị? Mà khách sạn lớn như vậy cũng không có bảo vệ kiểm tra lí lịch của khách? " . Đúng vậy, trước cửa khách sạn không hề có bảo vệ, chỉ có hai nhân viên đứng cửa để cất xe cho khách.
- Em không biết quy định của khách sạn mình à? Nơi này ai cũng có thể vào ăn chơi, giải trí được, miễn là có tiền. Ở đây không phân biệt giàu nghèo, rất tự do và bình đẳng. Ngay cả những nhân viên làm hành chính của khách sạn cũng không cần bằng đh danh giá hay bằng cấp lắm, họ chỉ cần có năng lực là được. Thế thì chị em mình mới được nhận vào làm chứ. Thời buổi bây giờ khó khăn, đất chật người đông, nhiều công ty ngay cả nhân viên vệ sinh cũng yêu cầu bằng cấp chứ chẳng chơi. Vì vậy, nơi này là đặc biệt nhất cả nước đó. Mà em biết mọi người gọi nơi này là gì không? " Chị Huệ nói rõ ràng tỉ mỉ cho cô rồi hỏi.
Như Tuyết liền tò mò hỏi " Em không biết. Là gì vậy chị?"
- Nó vừa là thiên đường hay trại cứu tế- nói theo cách của mấy người thất học bọn mình, lại vừa là địa ngục. " Chị Huệ nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô liền giải thích." Ở đây vũ trường, sòng bạc có cả, mọi thứ ăn chơi của xã hội đủ hết, cho nên không ít người vì vào đây chơi bạc mà phá sản, ăn chơi xa đọa hỏng cả một đời, đương nhiên đối với những người ấy nơi này là địa ngục hay còn là nơi trụy lạc. Còn những người vào đây để làm việc, hoặc đơn thuần chỉ là để thư giãn hay đánh bạc thắng mà đổi đời thì tất nhiên nơi đây lại là thiên đường. Nói chung là ở đây đen trắng đều có cả, nó chính là mô hình thu nhỏ của một xã hội. Là đen hay trắng thì dựa vào mục đích của mỗi người khi đến đây. Có câu gieo nhân nào thì gặt quả ấy mà."
Nghe vậy Như Tuyết bỗng nghĩ đến bản thân mình. Vậy kết quả của cô là trắng hay đen? Lát sau cô lại hỏi:
- Tên khách sạn là gì vậy chị? MV là viết tắt của từ tiếng Anh nào đó sao?. " Bây giờ đa số các khách sạn, công ty đều lấy tên tiếng Anh. Vì vậy Như Tuyết nghĩ khách sạn này cũng không ngoại lệ.
Không ngờ chị Huệ liền kêu lên, nhìn cô với ánh mắt không tin nổi: " Trời ơi! Như Tuyết, em có phải vào đây làm được một tháng rồi không vậy? Ngay cả tên của sếp mình cũng không biết? Em có biết sếp nổi tiếng đến mức tất cả nhân viên ở đây đều thuộc làu làu lí lịch của sếp không?"
Như Tuyết nghe chị nói rồi thể hiện thái độ hận không thể bổ đầu cô ra nhét tất cả thông tin của sếp vào mà buồn cười. Chẳng lẽ cô chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi cũng phải biết rõ về người mà chẳng bao giờ có cơ hội gặp sao? Vị vậy cô liền cười to rồi nói :
- Em chịu thôi. Ông ta nổi tiếng vậy sao? Không lẽ là một lão già bụng phệ nhưng giàu có ngang Bill Gates?
Như Tuyết đùa vui nói.
- Nhầm to rồi, em ơi! Sếp mình không phải lão già cũng chẳng hề béo. Ngược lại, anh ta còn rất trẻ mà đẹp trai như diễn viên Hàn Quốc Lee Min Ho. Anh ta tên là Trần Minh Vương, 33 tuổi, chưa kết hôn. Năm 18 tuổi đã bắt đầu tự lập, làm kinh doanh, anh ta không đi học đh vì nghĩ rằng bằng cấp không quan trọng và anh ta thấy ở trường đh chỉ có lí thuyết suông, ngoài đời mới là thực tế. Đó là lí do vì sao anh ta lại thu nhận nhân viên khác người như vậy. Ngoài ra, gia đình anh ta còn vô cùng giàu có, bố anh ta là tổng giám đốc ngân hàng Đông Á. Mẹ anh ta là người gốc Mỹ, tính ra thì anh ta cũng là người lai. Đúng rồi, tên khách sạn chính là viết tắt của tên anh ta, khách sạn này do một tay anh ta mở mà. Đặc biệt tạo nên sức hút của anh ta, đó là anh ta vẫn độc thân, bọn con gái trong khách sạn ai mà không có ý nghĩ với anh ta, ngay đến chị, có gia đình rồi còn không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của anh ta nữa là. Tổng kết lại, Trần Minh Vương chính là người đàn ông hoàng kim, cực phẩm trong cực phẩm.
Chị Huệ nói một hơi hài rồi dốc sức hít thở, Như Tuyết nhìn vẻ mặt khát khao, ánh mắt như hai trái tim của chị mà cười ngặt nghẽo. Dám chắc nếu anh ta xuất hiện ở đây thì nhất định sẽ gây tắc đường không khác gì ca sĩ trẻ nổi tiếng Justin Bieber.
- Chị gặp anh ta bao giờ chưa mà khẳng định chắc vậy? Có khi chỉ là lời đồn cũng nên?
Cô suy đoán một cách lí trí vì có vẻ như chị Huệ đang đứng trên khía cạnh tình cảm, chủ quan mà đánh giá anh ta.
Bạn đang đọc bộ truyện Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì, truyện Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì , đọc truyện Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì full , Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì full , Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì chương mới