Sau khi tôi và Sầm Dực quay lại, anh liền muốn đưa tôi về nhà.
Sau mấy lần từ chối thì tôi vẫn thỏa hiệp.
Cuối tuần, tôi mua quà cáp trái cây, mang theo Viện Viện ngồi lên xe của Sầm Dực.
Chúng tôi đã thương lượng, hôm nay đến nhà anh ăn cơm.
Nhưng tôi không ngờ rằng, sau khi vào cửa, tôi lại nhìn thấy Trương Thi Ngôn trong phòng khách.
Cô ta và mẹ của Sầm Dực ngồi trên ghế sô pha, nói chuyện vui vẻ.
Sầm Dực cầm tay tôi, dẫn tôi và Viện Viện vào phòng khách, sau khi chào hỏi, tôi kéo chặt tay Viện Viện: “Mau gọi bà nội đi con.”
“Đừng.”
Mẹ của Sầm Dực mở miệng trước: “Trước đó Sầm Dực ngay cả bạn gái cũng không có, đột nhiên có đứa cháu gái lớn như vậy, tôi nhất thời vẫn chưa tiếp nhận được.”
Lời này đã tỏ rõ lập trường.
Sầm Dực ở bên cạnh cau mày nói: “Mẹ, không phải mẹ nói vô cùng thích Lâm Lâm, bảo con đưa cô ấy về gặp mẹ sao?”
Mẹ Sầm cười một tiếng: “Đúng vậy, đúng là mẹ rất thích Lâm Lâm.”
Nhưng dù là ai thì cũng có thể nhìn ra được lời này rốt cuộc giả đến mức nào.
Bầu không khí đang giằng co, Viện Viện ở bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Mẹ, dì này trẻ tuổi như thế, tại sao phải gọi là bà nội ạ?”
Mọi người sửng sốt.
Mẹ của Sầm Dực lập tức cười như nở hoa.
“Ôi chao, cô bé con này thật là dẻo miệng, nhanh đi rửa tay ăn cơm đi.”
Sầm Dực mang theo tôi đi đến nhà vệ sinh, lúc rửa tay, Viện Viện thì thầm hỏi: “Mẹ ơi, có phải bà nội không thích Viện Viện không?”
Lúc ngồi vào bàn ăn cơm, bầu không khí vẫn rất kỳ lạ, thực tế là mẹ của Sầm Dực cố ý thể hiện lòng tốt của mình đối với Trương Thi Ngôn.
Trương Thi Ngôn cũng tuyệt đối không phải là người thấy tốt là nhận.
Sau khi mẹ Sầm một lần nữa gắp đồ ăn cho cô ta, Trương Thi Ngôn cười cười, đột nhiên chuyển chủ đề câu chuyện sang tôi.
“Lâm Giản, tôi nghe người ta nói, thật ra Viện Viện là con gái riêng của cô, có phải là của người đàn ông hôm đó đi Maybach đến tìm cô không?”
“Dì ơi, dì không biết đâu, Lâm Giản xinh đẹp, được chào đón lắm, dì cần phải bảo anh Sầm Dực bảo vệ cô bạn gái này cho tốt.”
Sự chua ngoa và quái gở của Trương Thi Ngôn đều được thể hiện rồi, cô ta cười nhìn tôi, lúc đối mặt với tôi còn nhướng mày.
Tôi đặt đũa xuống, từ tốn nói: “Chỉ là gặp được người bạn trên đường ôn chuyện hai ba câu thôi, cô nhiều lần cứ nhắc đến Maybach, xem ra sau này còn phải tìm người giàu thì mới có thể thỏa mãn cô được.”
Nói xong, tôi nhìn về phía Sầm Dực: “Anh có biết nhà trẻ nào không? Em định chuyển trường cho Viện Viện, kiểu cô giáo mở miệng ngậm miệng là con riêng con chung trước mặt trẻ con thế này, xem ra cũng không dạy được cái gì hay ho đâu.”
Sầm Dực rót cho tôi ly nước trái cây, vô cùng tự nhiên tiếp lời:
“Ừm, anh đúng lúc quen biết viện trưởng của một nhà trẻ, ngày mai sẽ đi liên hệ.”
“Lâm Giản!”
Bị tôi nói móc lại, sắc mặt Trương Thi Ngôn cứng lại, cô ta lập tức vỗ bàn.
“Cô tự mình tìm đàn ông già có tiền, con cũng sinh ra rồi mà còn không biết xấu hổ cùng anh Sầm Dực về nhà!”
Lúc bầu không khí đang giương cung bạt kiếm thì Viện Viện bỗng dưng khóc lên.
Bàn tay nhỏ múp míp lau nước mắt: “Cô giáo, mọi người đừng cãi nhau nữa…”
“Mẹ không phải là mẹ ruột của Viện Viện, sau khi mẹ của con sinh ra con thì đã nhảy lầu tự sát rồi…”
Tôi sửng sốt.
Nó mới hơn ba tuổi, tuy nói môi trường đã khiến nó trưởng thành hơn bạn đồng trang lứa nhiều, nhưng làm sao nó biết được những chuyện này chứ?
Viện Viện vẫn đang tiếp tục, nó thút tha thút thít, lời nói ra cũng ngắt quãng:
“Mẹ nuôi con lớn… Mẹ… là người mẹ tốt nhất, mẹ thật lòng thích chú Trần, nằm mơ cũng gọi tên chú Trần… Mẹ còn khóc nữa…”
“Mẹ không giống như mọi người nói đâu.”
Tôi kinh ngạc nhìn nó, chóp mũi chua xót, nước mắt rơi lã chã.
Tôi chợt nhớ tới, khoảng một tháng trước, có một ngày sau khi dỗ nó ngủ, tôi đã uống chút rượu, sau khi uống say thì ở trong phòng khách ôm tấm hình của Lộ Mạn Mạn khóc lóc kể lể.
Lúc đó vừa quay đầu lại, tôi mới phát hiện ra Viện Viện không biết đã thức giấc từ lúc nào, đang đi chân trần, đứng ở cửa phòng ngủ nhìn tôi.
Lúc đó thấy nó không có phản ứng gì, tôi luôn cho rằng nó không nghe thấy.
Bây giờ nghĩ lại.
Có lẽ nó
Lúc đó đã nghe thấy rồi.
Con bé này, lúc nào cũng hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
Nhìn con bé còn muốn giải thích thay tôi, trong lòng tôi chua xót, tôi đứng dậy ôm nó lên, lau nước mắt cho nó.
“Viện Viện ngoan, mẹ chính là mẹ của con mà.”
Nói xong, tôi ôm nó hơi gật đầu với mẹ Sầm Dực: “Ngại quá dì ạ, cháu đưa Viện Viện đi trước.”
Nhìn Sầm Dực một cái, tôi ôm Viện Viện ra khỏi nhà.
Sầm Dực nhanh chóng đuổi theo.
Anh không nói gì, chỉ xoa đầu Viện Viện, thở dài một tiếng.
*
Sau lần đó, tôi không quay lại nhà Sầm Dực nữa.
Cuộc sống cũng dần ổn định, Tưởng Hồng Thăng cũng chưa từng xuất hiện nữa, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà.
Gần đây hình như Viện Viện có chút bất thường.
Nó luôn ỉu xìu, nói với nó cái gì, nó cũng mang dáng vẻ không có hứng nổi.
Tôi có chút lo lắng, nhưng hỏi mấy lần rồi, nó đều nói không sao.
Mãi đến buổi tối ngày nọ, khi tôi tắm cho nó thì phát hiện ra một vùng máu bầm ở vị trí không dễ phát hiện bên đùi nó.
Trong lòng tôi giật mình, vội hỏi nó có chuyện gì, vị trí này dù là trẻ con ngang bướng thì cũng rất khó va vào.
Viện Viện vẫn cứ lắc đầu nói không biết, nhưng dù sao cũng là trẻ con, nhìn dáng vẻ đó là thấy không bình thường.
Tôi hít sâu một hơi: “Có phải là cô Trương làm không?
Nghe tôi hỏi đến Trương Thi Ngôn, Viện Viện lại không nhịn được, đột nhiên òa khóc.
Cơ thể nhỏ xíu vùi vào lòng tôi, có lẽ là vì sợ, cơ thể không ngừng run rẩy.
Tôi cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng, nhẹ giọng an ủi con bé: “Viện Viện tin tưởng mẹ, được không?”
“Mẹ sẽ giải quyết.”
Tôi hôm đó, tôi dắt Viện Viện đi nhờ dì hàng xóm trông một lúc rồi đi ra ngoài.