TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Liên tục mười ngày, cái chân bị thương của Ninh Mặc quả là đã tốt lên.
Bây giờ, chàng đã có thể rời khỏi gậy chống rồi.
Chẳng qua là Lạc Anh không hề ngạc nhiên, nói chàng phải tiếp tục cẩn thận, nếu không đến lúc chân khỏi rồi, quay lại so sánh với cái chân kia thì bị ngắn hơn.
Chàng chẳng có cách nào, chỉ đành tạm thời chống gậy tiếp.
Nhớ lại tối hôm đó, sau khi nha dịch vào nhà thì xem xét rất kỹ chân của chàng, rồi phát hiện đích thực là không tiện đi đứng, đành thúc giục hai người nhanh chóng bổ sung văn thư hôn ước, nếu không sẽ không sẽ bắt Ninh Mặc vào huyện nha ăn cơm tù vì tội bỏ trốn.
Chàng dùng giấy ráp mài gậy gỗ mới, lỗ tai nhạy bén bắt được cuộc nói chuyện của hai bà cháu ở trong phòng.
"Nói như vậy thì cháu đã gả thật rồi?"
"Đúng thế."
Lạc Anh lấy văn thư ra, phía dưới còn được đóng dấu đỏ, tương đối hả hê: "Bà nhìn rõ rồi chứ, sau này đừng có nghĩ mấy cái mưu hèn kế bẩn (1) để đối phó tôi.
Nếu không thì tôi sẽ bỏ đi với chàng."
Châu thị vội vàng vỗ về: "Lão Lương kia chẳng ra cái dạng gì.
Cháu thành thân rồi cũng tốt, nếu ngoảnh đầu lại mà cái đồ chó má kia lại đến nữa thì cứ để cháu rể đánh đuổi chúng nó ra ngoài."
Mụ lại cười xòa: "Chuyện lớn như thế này thì ít nhiều cũng phải bàn bạc với ta một chút chứ.
Thế, hai đứa thành thân thì nó cho bao nhiêu vậy?"
Lạc Anh nhìn xuống theo ánh mắt của mụ, thấy ngón cái và ngón trỏ không ngừng xoa vào nhau.
“Đừng nói đến ngay cả một văn tiền chàng cũng không có, nếu chàng thật sự đưa tiền thì cũng là của tôi, chẳng liên quan gì đến bà cả."
Lạc Anh lấy lại văn thư, cất vào trong lòng mình một lần nữa, rồi đứng dậy: "Được rồi, bà cũng nhìn rõ rồi đấy.
Nếu bây giờ bà còn muốn đi tố giác thì bà cũng không chịu nổi đâu, vì chúng ta là người một nhà mà."
"Xem cháu nói kìa." Châu thị giả vờ tức giận: "Đây là rể của cháu gái ruột của ta, ta thương nó còn không kịp, sao có thể làm ra cái loại việc như này được.
Hôm đó ta cũng chỉ muốn trêu cháu mà thôi, con bé này còn tưởng thật à."
Lạc Anh chẳng muốn để ý đến mụ, ném cho mụ một cái bánh như cũ, truy hỏi mẹ và em trai của mình như mọi ngày, sau khi nhận được một đáp án y hệt, nàng đứng lên, ra khỏi phòng, lại không về phòng mình, mà đi ra ngoài viện, đến bên cạnh Ninh Mặc.
"Thương thế của cậu cũng sắp khỏi hẳn rồi đấy nhỉ."
Thính lực của Ninh Mặc cực tốt, đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của nàng.
Lúc này lại giả vờ như vừa mới phát hiện ra, ngẩng đầu: "Ừ, qua mấy ngày nữa là có thể vứt cái đồ chơi này đi được rồi."
Lạc Anh hạ tầm mắt, thấy chỗ mắt cá chân chàng đã hết sưng, cũng theo đó mà vui vẻ lên:
"Tốt quá rồi, xem ra Thấu cốt thảo (2) xác thực là có tác dụng.
Ngày mai tôi sẽ đi hái thêm một ít, lúc nào cậu đi thì mang theo."
Ninh Mặc sững sờ, ngồi thẳng người dậy, nhìn nàng với ánh mắt hơi hoảng hốt.
"Cậu còn tưởng có thể lừa được tôi à? Ban ngày thì chống gậy, buổi tối lại đi vòng quanh sân, tôi đã phát hiện từ lâu rồi, không muốn vạch trần ra mà thôi."
Bị nàng nhìn thấy, Ninh Mặc cũng không giấu diếm nữa, mà thừa nhận rất tự nhiên: "Rất cảm ơn cô đã chăm sóc, chỉ có điều chân của tôi đúng là đã linh hoạt hơn nhiều, tôi nghĩ qua hai ngày sẽ rời khỏi đây, không quấy rầy cô thêm nữa."
Lạc Anh liên tục xua tay, tỏ vẻ chính mình cũng chẳng để ý:
"Trong lòng cậu còn có việc thì nhanh đi làm đi, dù sao thì hôn ước của chúng ta đã xong rồi, mục đích của tôi cũng đạt được rồi.
Sau này đường đời thênh thang, tôi với cậu ai đi đường nấy (3).
Ngày mai tôi sẽ vào núi hái thuốc, cậu chuẩn bị nhiều một chút, sau này có bị thương cái gì hay đau cái gì, thì cũng có cái để dùng."
Ninh Mặc chẳng nói gì, chỉ nhìn theo bóng lưng nàng đi khỏi, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời.
Cuối cùng, cảm giác ấy bị đè nén hết xuống, chàng chỉ lặp lại động tác trong tay thật mạnh, làm cho bụi nhỏ bay tứ tung.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ninh Mặc đang ở trong phòng nhìn roi mềm thật tỉ mỉ, bỗng có một đợt tiếng gõ cửa làm chàng bừng tỉnh.
“Là bà đây, cháu rể ơi.”
Ninh Mặc biết Lạc Anh có một bà nội, chỉ có điều mấy ngày nay nàng luôn cố ý tách hai người ra, nên chàng vẫn chưa gặp được.
Lần này không biết là làm sao mà Châu thị lại tự tìm đến rồi.
Mặc dù không thích cách bà ta làm người, Ninh Mặc vẫn dùng thái độ kính già ra mở cửa.
"Cháu rể à, là bà đây."
Hai cánh cửa vừa mới hở ra một khe nhỏ, Châu thị liền giơ tay ra đỡ, còn đặc biệt thò một chân vào, dán khuôn mặt đang cười thành bông hoa cúc vào khe cửa:
"Cháu rể à, cháu xem, cháu thành thân với cháu gái bà cũng mấy ngày rồi, chúng ta lại vẫn chưa gặp mặt, thế này cũng chẳng thể nói nổi, đúng không?"
Ninh Mặc khiêm nhường đáp lời bằng một cái lễ giả, rồi mới phát hiện đôi mắt Châu thị như bị một tầng xanh trắng che đi mất, căn bản là không thấy gì.
"Lão phu nhân."
Chàng chào một tiếng lễ phép.
"Việc của tôi và Lạc Anh quá vội vàng, nếu về sau có cơ hội sẽ làm tiệc rượu, kính trà cho Ngài."
"Thôi dẹp đi." Châu thị cười he he, mò mẫm ngồi xuống giường, đôi mắt đục ngầu dõi theo chàng chằm chằm: "Hai đứa lừa được người ngoài chứ không lừa được bà già ta đâu.
Việc thành thân của cậu với nó là giả, cậu muốn đi từ lâu rồi, còn nó thì muốn một cái danh xưng để không phải gả, đúng chưa?"
Ninh Mặc đông cứng, quay đầu nhìn ra viện một cách cảnh giác.
"Không có người, con nhóc thối tha kia đã vào núi từ sáng sớm rồi.
Nếu không thì cậu tưởng làm sao ta lại qua đây?"
Châu thị cười khằng khặc: "Ta còn biết, cậu chẳng phải là người qua đường gì cả.
Bước chân cậu đi đường rất nhẹ, mặc chất vải thượng thừa, khẳng định không phải là người nhà bình thường.
Chỉ sợ đến cái tên Ninh Mặc này cũng là giả đi, có phải cậu....."
Cổ tay Ninh Mặc run lên, thả roi mềm ra lặng im không một tiếng động, mắt lộ sát khí, gắt gao nhìn chăm chú Châu thị đang mở miệng.
Chỉ đợi bà ta nói nhiều hơn một câu thì cái roi này sẽ bay đến cổ bà ta, quấn luôn cái đầu người già cỗi kia xuống.
Châu thị chẳng phát hiện ra gì cả, vẫn khoe khoang như cũ:
"Có phải cậu là công tử nhà nào chạy trốn ra ngoài, nhìn trúng vẻ đẹp của cháu gái ta, muốn lừa nó lên giường?"
Ninh Mặc không thể ngờ được phong cách vẽ tranh của bà ta lại xiên xẹo thành cái dạng này, câm nín trong phút chốc.
Chàng vẫn không nói gì, thế mà trái lại, Châu thị càng hả hê hơn:
"Cháu gái này của ta, cái khác thì không nói, chứ khuôn mặt, dáng người thì không ít tiểu thư nhà giàu đều không bằng đâu.
Bạn đang đọc bộ truyện Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!, truyện Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi! , đọc truyện Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi! full , Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi! full , Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi! chương mới