Bàng Đại Hải thấy Tần Văn không nói lời nào, nhất thời bất an.
Hắn lo lắng xoa xoa tay, chú ý tới Lưu Vị bị một cái tát đánh đến mơ hồ, bước nhanh tới.
Cũng không biết hắn nói cái gì đối với Lưu Vị, chỉ thấy sắc mặt nàng càng ngày càng trắng, cuối cùng vô lực cúi thấp đầu xuống.
Lưu Vị đi tới trước mặt Tần Văn, thấp giọng nói: “Tần tiểu thư, thật xin lỗi.”
“Nói to hơn một tí! Ngươi mẹ nó còn chưa ăn cơm à?” Bàng Đại Hải khiển trách.
Lưu Vị vẻ mặt ủy khuất.
Đúng là chưa ăn mà...
“Thật xin lỗi, Tần tiểu thư, xin ngươi thứ lỗi cho ta.” Nàng cất cao giọng nói.
Đầu cúi xuống bất lực, không có mặt mũi để nhìn Tần Văn.
Tần Văn lắc đầu nói: “Ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”
Thân mình Bàng Đại Hải run lên, cười trừ nói: “Tần tiểu thư...”
“Ta chỉ hy vọng ngươi có thế cách ta xa một chút, ok không?” Tần Văn nghiêm túc nói.
Lưu Vị giống như là keo con chó bôi trên da, muốn gỡ đi cũng không được, thật làm cho nàng rất phiền.
Bàng Đại Hải thề thốt nói: “Tần tiểu thư yên tâm, ta lập tức đưa nàng ra nước ngoài! Ta bảo đảm, nàng vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trong tầm mắt của ngươi nữa!”