Giang Dã tỉ mỉ thưởng thức trà đại hồng bào, hương như hoa lan thơm mát tràn ngập trong miệng.
Diệp Khanh Hoan cũng không nói chuyện, chống cằm nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy tò mò.
Không có uy hiếp, cũng không có đe dọa, vài ba lời mà lại làm cho Bàng Đại Hải vứt bỏ miếng mỡ dâng đến tận miệng.
Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Lúc trước cũng chỉ coi Giang Dã là quá giang long, không có căn cơ gì ở Ngô Thành, bây giờ nhìn lại...
Hắn mới là bản địa hổ đi?!
“Giang Dã, ngươi biết ngươi giúp ta một chuyện lớn như thế nào không?” Diệp Khanh Hoan phá vỡ trầm mặc.
Giang Dã đặt ly trà xuống, “Nói nghe một chút.”
“Nếu mà tính cho chuyện trong tương lai, thì ta tiết kiệm được hơn chục nghìn vạn! Ở những chỗ tốt của phương diện khác, càng là khó có thể dùng tiền tài để mà cân nhắc.” Diệp Khanh Hoan thẳng thắn nói.
Giang Dã giật mình trong lòng.
Hắn không phải nhà tiên tri Vanga, cũng không biết Bàng Đại Hải từ bỏ lợi ích lớn như vậy.
“Cho nên,”
Diệp Khanh Hoan xích lại gần hắn, nghiêm túc nói: “Ta nên làm sao để cảm ơn ngươi đây?”
Giang Dã nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng, khoát khoát tay nói: “Một cái nhấc tay...”
Người này nói ra làm sao không kiêng nể gì như thế!
Cũng không để ý đến thân phận hào môn thế gia của ngươi sao?
Diệp Khanh Hoan sửa sang lại tâm tình, “Nói thật, dù sao ngươi cũng giúp ta một ân tình lớn như vậy...”
“Ngươi nghĩ làm thế nào để cám ơn ta?”
Giang Dã ngắt lời nói: “Đem tiền tiết kiệm được đều cho ta không? Vậy ngươi khẳng định đau lòng. Cho ít, ta cũng sẽ không cao hứng. Cho nên nhân tình này liền mắc nợ trước đi, có cơ hội ta sẽ đến đòi ngươi.”
Có cổ phần Wanhe trên tay, hắn bây giờ khả năng so với Diệp Khanh Hoan còn có tiền hơn.
Khi mà nắm trong tay tài sản kết xù, thứ muốn theo đuổi thì không phải chỉ là tiền đơn giản không như vậy.
Diệp Khanh Hoan nụ cười chậm rãi xuất hiện.
Nàng chưa từng gặp qua người nào thú vị như vậy.
Không câu nệ tiểu tiết lại có chút vô lại, mà lại không khiến người ta chán ghét chút nào, ngược lại cảm giác hắn sống rất lõi đời.
“Được, vậy trước tiên thiếu nhân tình đi! Đến lúc cần ta giúp chuyện gì, ngàn vạn lần chớ nên khách khí.” Diệp Khanh Hoan nói.
“Yên tâm, ngươi thấy ta giống là người khách khí sao?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!