TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Xế chiều, ánh nắng mờ nhạt chiếu xuống, như phủ thêm một vầng hào quang màu vàng kim cho khu rừng.
Quý Vô Tu ngủ cho tới lúc tự nhiên tỉnh, giật giật thân thể mềm mại như không xương, vươn người, lúc này mới chậm rãi rầm rì, theo bản năng liếc mắt nhìn ngọn cây, nơi đó đã sớm không còn bóng dáng của báo đen, cũng không biết là đi đâu.
Còn thịt lợn rừng, cũng không thấy bóng dáng.
Chỉ còn lại một vài côn trùng bay trên không, giống như đang hút máu thịt còn lại từ trên ngọn cây chảy xuống.
Quý Vô Tu nhanh chóng thu lại tầm mắt, bò dậy chuẩn bị ăn cơm chiều.
Gần khu vực này y đã sớm đi hết, cho nên lúc này Quý Vô Tu cũng không lãng phí thời gian, tuần hoàn theo con đường trong trí nhớ, về tới chỗ gặp con nhím, ngửi ngửi mùi trong không khí.
Ừm! !
Con nhím kia tựa hồ không tới.
Quý Vô Tu có chút thất vọng thở dài một hơi, xoay người rời đi.
Cách đó không xa truyền tới một tiếng loạt xoạt, Quý Vô Tu vểnh tai nghe, lập tức bị hấp dẫn, bước chân chậm rãi lắc lư đi qua, sau đó vén bụi cỏ ra —— đối diện với một đôi mắt cũng to bằng hạt đậu, nhìn nhau vài giây.
Quý Vô Tu còn chưa phản ứng lại, sinh vật nhỏ đối diện suy nghĩ vài giây, yên lặng co thành đoàn, tròng mắt như hiện lên bi phẫn.
Quý Vô Tu nhìn có chút ngượng ngùng.
Buổi trưa y cũng đã đánh cướp của con nhím này, hiện tại đánh cướp tiếp thì có vẻ hơi quá đáng.
Nhưng ai bảo y! ! đói.
Quý Vô Tu yên lặng dùng phương pháp phía trước, lấy đi một trái cây, còn tri kỷ để lại một nửa, cũng không thể khiến con nhím này đói bụng về nhà được, nếu không cũng quá tàn nhẫn.
Chờ tới khi Quý Vô Tu rời đi, con nhím rất nhanh duỗi thân thể, cảm nhận trái cây cõng trên lưng, rất dễ dàng phán đoán ra trên lưng còn lại bao nhiêu trái cây.
Im lặng hồi lâu, đáy mắt con nhím hiện lên một tia thương hại.
—— Sinh vật nhìn qua rất xấu kia, nhất định là một tên ngốc, cư nhiên đồ vật còn lại cũng không biết cướp đi, thật là ngốc.
Nghĩ tới trên lưng mình còn dư lại nhiều trái cây như vậy, con nhím lắc lư thân thể, vui vẻ rạo rực bò đi.
Quý Vô Tu hoàn toàn không biết bản thân bị con nhím cười nhạo, như cũ cảm thán mình thật hiền lành, y trở lại chỗ ban đầu, ôm trái cây gặm, tiếng kẽo kẹt vang lên trong rừng rậm, cảm giác rất rõ ràng trong khu rừng yên tĩnh.
Trong bụi cỏ truyền đến một hồi sột xoạt.
Quý Vô Tu yên lặng quay đầu, mang theo khuôn mặt giống như thận hư quá nặng, trơ mắt nhìn bụi cỏ lại lần nữa lộ ra một cái đuôi màu đen quen thuộc.
Quý Vô Tu cúi đầu, chuyên tâm gặm trái cây.
Rất nhanh, báo đen không cố tình ẩn nấp bước tới gần, Quý Vô Tu nghe tiếng ngẩng đầu, vẻ mặt lập tức mờ mịt.
Báo đen kia không biết lại bắt được một con mồi khi nào, vẫn là một kích trí mạng, chết đến không thể chết hơn.
Báo đen buông con mồi, ở trước mặt Quý Vô Tu bắt đầu gặm.
Quý Vô Tu: "! ! "
Con báo đen này chẳng lẽ đang chế nhạo mình?
Trong xương cốt của y vốn là một con người, tự nhiên không chịu nổi hình ảnh ăn thịt sống.
Nhưng nghĩ tới chỉ số thông mình của con báo đen này, y lập tức đánh mất suy nghĩ này, tiếp tục cúi đầu gặm táo, nỗ lực làm lơ báo đen ở bên cạnh.
Nhưng cũng không biết tại sao, báo đen vẫn luôn không ngừng phát ra thanh âm chóp chép.
Quý Vô Tu ngẩng đầu, trên khuôn mặt vô hồn hiện lên một tia phẫn nộ.
Còn có để yên cho người ta ăn cơm không?
Báo đen học đi đôi với hành, hơi hơi nhếch miệng giống Quý Vô Tu ngày hôm qua, lộ ra nụ cười chế giễu, sau đó móng vuốt tiếp tục vỗ vỗ con mồi mà mình giết chết, cái đuôi lắc lư.
Quý Vô Tu trừng lớn mắt.
Con báo này đang khoe khoang với mình sao?
Nhìn đôi mắt nho nhỏ rụt rè mà lại kiêu ngạo của con báo, Quý Vô Tu cảm thấy bản thân suy đoán chính xác.
Thì ra con báo này lại lòng dạ hẹp hòi như vậy, cư nhiên còn nhớ tới việc hôm qua.
Nhưng Quý Vô Tu vẫn nhịn không được cảm khái, thời buổi này, chỉ số thông minh của loài báo đã cao như vậy sao?
Báo đen cũng không biết trong đầu Quý Vô Tu suy nghĩ nhiều như vậy, nó chỉ biết mình được hả giận, lập tức cảm thấy thịt trước mặt càng ngon hơn! Ăn cũng càng ngon.
Quý Vô Tu yên lặng lại lần nữa làm lơ.
Nhưng mỗi khi Quý Vô Tu làm lơ, con báo đen kia liền nhịn không được phát ra âm thanh, một hai muốn Quý Vô Tu nhìn nó ăn gì đó.
Một con báo đen ăn có cái gì mà đẹp?
Quý Vô Tu không thể nhịn được nữa, gân xanh trên trán nhảy vài cái, quyết định cho con báo đen này một bài học.
Báo đen tựa hồ đã sớm phòng bị Quý Vô Tu đánh lén, vội vàng vận động cơ bắp, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Quý Vô Tu, ý đồ tìm ra nhược điểm một kích mất mạng.
Quý Vô Tu càng nhìn càng ngứa răng.
Con báo này cư nhiên còn muốn công kích mình nữa.
Bạn đang đọc bộ truyện Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp, truyện Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp , đọc truyện Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp full , Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp full , Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp chương mới