TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Chương 4: Quỷ nước "Nửa đêm quấy nhiễu mộng đẹp của ta, xem ra ngươi đúng là không muốn sống..."
Edit: Hanna
Hôm sau là ngày chủ nhật. Sáng sớm Thượng Thanh gọi Triệu quản gia tới dặn dò: "Giúp tôi làm thủ tục nhập học, tôi muốn tới trường học."
Triệu quản gia lập tức đáp ứng, cẩn thận hỏi: "Thiếu gia có yêu cầu gì với trường học không? Là muốn trường có tỉ lệ đậu đại học cao? Hay muốn trường cung cấp nhiều cơ hội đi du học?"
Thượng Thanh nói: "Gần nhà một chút, đồ ăn ngon chút, cảnh vật đẹp chút."
Khóe miệng Triệu quản gia giật giật mấy cái, trong lòng tự hỏi cậu đây là muốn đi học hay đi nghỉ phép thế? "Vậy... cậu học lớp 11 hay 12 đây?"
Thượng Thanh suy nghĩ một chút: "Lớp 12 đi, nhanh thi đại học một chút." Tuy rằng y quyết định cho mình một quãng thời gian nghỉ dưỡng và cảm nhận một chút bầu không khí học đường như người bình thường, nhưng y không tiện bỏ gánh quá lâu. Qua tầm mấy tháng, đợi đến khi lên đại học rồi thì lại quay lại nghề cũ làm công cho lão thiên gia.
Triệu quản gia vội vàng nói: "Chuyện này dễ thôi, trường cấp ba Cẩm Hoa ở gần đây là trường tư thục, rất phù hợp với yêu cầu của cậu. Hơn nữa lão gia là Giám đốc trường, thủ tục nhập học cực kỳ đơn giản, ngày mai cậu có thể đi học luôn. Đúng rồi, cậu có muốn ở lại trường không?" (Giám đốc trường: là người cấp vốn chính (đầu tư tài chính hoặc đầu tư học thuật) của trường đối tác hoặc trường tư, và thành lập hội đồng quản trị trường, có thể đưa ra quyết định về các công việc chính của trường.)
"Đương nhiên không thể." Thượng Thanh kỳ quái nhìn ông ta, ngủ trên giường trong trường sao có thể thoải mái bằng giường ở nhà.
"Đã hiểu ạ, đã hiểu ạ." Triệu quản gia ngượng ngùng cười lui xuống. Ông ta đi thật xa mới nhớ ra chuyện lớn như vậy có phải nên thông báo với lão gia một chút không? Nhưng mà nghĩ tới vị tiểu thiếu gia đang ngồi trong đình thì lại rùng mình. Thôi bỏ đi, dù sao bọn trẻ trong nhà muốn học tập là chuyện tốt, lão gia sẽ không trách tội đâu... nhỉ?
Buổi chiều, Thượng Thanh ngủ đẫy giấc trưa liền đi tản bộ trong hoa viên trong nhà, chợt nghe thấy dưới giàn nho truyền đến vài tiếng khóc. Hiện tại là đầu mùa xuân, cây nho mới vừa nảy mầm, cơ bản là chẳng giấu được cái gì, bởi thế từ cách xa y đã nhìn thấy người phụ nữ đang khóc lóc kia chính là dì Vương.
Dì Vương sợ chủ nhà ngại xúi quẩy, nhanh chóng lau nước mắt đi miễn cưỡng vui cười chào hỏi: "Tiểu thiếu gia ra đây tản bộ sao? Có muốn dùng trà chiều không ạ, tôi đi chuẩn bị cho cậu."
Thượng Thanh nhìn bà ấy mấy lần, hỏi: "Hài tử trong nhà mất tích rồi?"
Dì Vương kinh ngạc, chợt nhớ ra gần đây trong trang viên truyền ra tiểu thiếu gia đã từng giúp phu nhân giải họa sát thân, nhất thời kích động nói: "Ôi thiếu gia, cậu nhìn ra được chuyện gì sao? Đúng thế, cháu trai tôi từ hôm qua đã không thấy đâu, cha thằng bé đi tìm cả một buổi tối đều không tìm thấy, đứa nhỏ mới năm tuổi... Nếu như tìm không thấy, cả gia đình tôi sao có thể sống nổi chứ..."
Bà vừa dứt lời liền khóc lên, khẩn cầu: "Tiểu thiếu gia à, cầu cậu tìm cháu giúp tôi đi, bao nhiêu tiền tôi đều nguyện ý. Cầu xin cậu!"
Thượng Thanh khoát tay chặn lại, "Yên tâm đi, đứa bé không có chuyện gì, chỉ là tự mình trốn đi thôi. Có phải lúc trước cha đứa bé đánh nó không?"
Ánh mắt dì Vương sáng lên, "Đúng đúng đúng, cha cháu nó nói chiều hôm qua đứa nhỏ ăn vụng đường, bị đánh mông hai lần, khóc hơn một giờ lận. Cha đứa nhỏ cũng hù dọa nó, nói là nhặt được nó, nếu còn không nghe lời liền ném ra thùng rác. Đúng rồi, chuyện này xảy ra không bao lâu thì cháu nó biến mất. Chẳng lẽ nó tin lời cha nó mà bỏ nhà trốn đi?"
Dì Vương lau nước mắt có chút dở khóc dở cười kể, "Đứa nhỏ mới bao lớn chứ mà đã biết giận hờn rồi! Tiểu thiếu gia, cậu có thể tính toán giúp tôi xem đứa nhỏ trốn ở chỗ nào không? Cha nó đã lật tung khắp cả khu vực xung quanh mà không tìm được."
Thượng Thanh bảo: "Đọc bát tự của đứa nhỏ ra đây."
Dì Vương vội báo bát tự của đứa bé cho y. Thượng Thanh hơi trầm ngâm một chút, mới bảo: "Nó trốn ở phía đông cách nhà khoảng năm trăm mét, dưới đồ vật có màu đỏ."
Dì Vương sửng sốt một lúc tự lẩm bẩm, "Phía đông cách năm trăm mét là nhà kho, dưới đồ vật có màu đỏ... chẳng lẽ nhóc con kia trốn trong chum tương? Tôi phải nhanh chóng nói cho cha đứa nhỏ một tiếng!"
Bà cũng không đoái hoài đến việc tiếp chuyện với Thượng Thanh nữa, vội vàng gọi điện thoại cho con trai. Chỉ chốc lát sau, bà lại vui mừng rạng rỡ quay trở lại, "Tiểu thiếu gia, cậu đúng là thần thánh a. Cháu tôi trốn ở trong một cái chum có nắp màu đỏ. Lúc cha nó bế nó ra, nó còn đang cong mông lên ngủ đấy."
Bà nóng lòng nhìn Thượng Thanh, "Tạ ơn thiếu gia, cậu là đại ân nhân của nhà chúng tôi! Tôi, tôi trả tiền cho cậu!" Nói rồi bà móc túi tiền ra.
Thượng Thanh phất phất tay, "Không cần nói lời cảm tạ nữa. Nếu như bà muốn trả thù lao thì ta không thể không cầm, bằng không sẽ không hợp quy củ. Bà đưa ta 500 đồng, sau này làm nhiều việc thiện, đừng dọa đứa nhỏ nữa. Hài tử tuy còn bé nhưng mà trong lòng đều hiểu cả."
"Tôi biết rồi, tôi biết rồi." Dì vương vui vẻ ra mặt, trong lòng cảm kích không thôi. Chỉ cần có thể tìm cháu về, đừng nói là năm trăm, năm ngàn hay năm vạn bà cũng nguyện ý trả.
Bữa cơm buổi tối, Thượng Thanh nhìn đồ ăn trên bàn rồi lại nhìn đồ ăn trước mặt của mình có thịt cừu nướng nhiều gấp đôi lần trước, còn có nước dùng trong veo đã được cẩn thận hớt hết lớp dầu bên trên, khóe môi cong lên hiện ra hai lúm đồng điếu. Trên đời quả thật có rất nhiều người biết tri ân báo đáp.
Vừa rạng sáng thứ hai, Thượng Thanh ăn xong bữa sáng dì Vương cẩn thận chuẩn bị, Triệu quản gia tự mình lái xe đến trường cấp ba Cẩm Hoa để báo danh.
Xe chạy bon bon đến cửa trường học, Thượng Thanh bỗng nhiên khẽ hít một ngụm khí. Triệu quản gia lập tức hỏi: "Tiểu thiếu gia, có chuyện gì không ổn sao?"
Thượng Thanh âm thầm bỏ cử chỉ ngón tay giữa xuống, thở dài bảo: "Hay là ông làm thủ tục vào ký túc xá cho tôi đi."
Triệu quản gia sững sờ, "Thiếu gia, không phải cậu nói không ở lại sao? Tạm thời đăng ký vào ở có khả năng sẽ không ở phòng ký túc đơn, chỉ có thể ở cùng người khác. Cậu..." Ông ta muốn nói rằng bộ dáng xoi mói* này của cậu có thể ở chung với người khác sao? (*Bản gốc là đồ lông rùa, tiếng đài, ý chỉ những người hay do dự hoặc hay xoi mói. Tác giả là người Đài hay sao á.)
Thượng Thanh hất tay một cái, phờ phạc ngả lưng buông thõng lên ghế, ý bảo là không ở không được rồi.
Trường cấp ba Cẩm Hoa có diện tích rất rộng, là trường trung học tư thục nổi danh nhất ở thành phố Thanh Vân, môi trường cũng rất yên tĩnh. Trong khuôn viên trường không chỉ có một mảnh rừng đào còn có một hồ nước. Bây giờ là đầu xuân, trên mặt nước đang có từng mảnh từng mảnh lá non trôi nổi lơ lửng, có thể tưởng tượng được vào mùa hè cảnh hoa sen nở rộ đẹp đến chừng nào.
Song ở trong mắt Thượng Thanh, trên mặt hồ chỉ có từng tia từng sợi âm khí đang nổi lên thôi.
Quả thực vậy, đây chính là lý do y đổi ý muốn ở lại trong ký túc trường. Dù sao cho dù không trọ ở trường, đến tối y cũng phải trèo tường vô trong đây giải quyết chuyện này.
Thượng Thanh đúng là đang hoài nghi thế giới này không có người làm nghề huyền thuật sư. Chứ tại sao y đi tới chỗ nào thì chỗ đó liền nhìn thấy có âm hồn vậy? Mớ huyền thuật sư đó làm ăn kiểu gì thế? Hay là bởi trong thế giới này cũng có quỷ mạch đang mở ra?
Liếc nhìn trên mặt hồ kia, Thượng Thanh đi theo Triệu quản gia cùng một người phụ trách đi tới lớp học của mình.
Sau khi tự giới thiệu, y được giáo viên chủ nhiệm chỉ định chỗ ngồi. Mới vừa ngồi xuống, cậu nhóc mập bàn trên quay đầu lại nhiệt tính giới thiệu: "Xin chào bạn học mới, cậu tên là Chu Thượng Thanh đúng không? Tui tên Mạnh Hoài. Chỗ ngồi hai chúng ta gần như vậy, sau này có thể làm bạn bè với nhau nha..."
Thượng Thanh nghe đến thực buồn ngủ, trực tiếp nằm nhoài trên bàn đánh một giấc.
Thượng Thanh nằm gục trên bàn đến lúc hết tiết, trong phòng học náo nhiệt ầm ầm lên, cậu mập trước bạn ngược lại lại yên tĩnh hẳn.
Trong lúc ồn ào náo nhiệt, thính lực nhạy cảm của huyền thuật sư cảm nhận được một thanh âm cà lơ phất phơ nói rằng: "Tiểu tử này chính là con riêng Chu gia tìm trở về?"
Bạn đang đọc bộ truyện Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn, truyện Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn , đọc truyện Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn full , Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn full , Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn chương mới