TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Chương 8: Trúng tà, "Chỉ chảy một giọt máu, cũng cần... như vậy sao"
Edit: Hanna
Đây liền chọc phải điểm mù tri thức của quỷ vương, hắn khiêm tốn thỉnh giáo, "Chỉ chảy một giọt máu, cũng cần... như vậy sao?"
Thượng Thanh căm tức nhìn hắn, làm hắn bất giác xoa xoa ngón tay mấy lần, xúc cảm mềm mại kia nấn ná mãi không tiêu tan. Phó Liễm Tri thở dài, "Thôi được rồi." Sau đó kêu tiểu quỷ kia tới dặn dò một phen.
Nồi lẩu rất nhanh được mang lên, dầu đỏ sủi lăn tăn, mùi thơm tỏa ra nồng đậm. Con quỷ nhỏ ngốc đần kia cầm một túi đồ lại đây, Thượng Thanh nghi hoặc hỏi: "Cái này cũng là cho ta sao?"
Y mở ra, lấy ra một bao đồ vật mềm mềm, bóp mấy cái mới nhận ra được đây là cái gì, nhất thời giận muốn điên lên: "Phó Liễm Tri!"
Phó Liễm Tri theo bản năng quay đầu lại liền bị một thứ đồ gì đó từ trên không trung đập trúng, vội bước lại nhìn xem – là BVS.
Quỷ vương thực sự biểu lộ sửng sốt hiếm thấy, "Cái này, cái này từ đâu ra? Bạn nhỏ à, em còn cần cái này sao? Ta còn tưởng em là nam mà?"
Thượng Thanh cười lạnh: "Bất tài tại hạ là nam chính tông nhé! Anh còn dám hỏi từ đâu ra? Không phải anh kêu tiểu quỷ này đi mua sao?" Y tức đến nỗi vung cái túi lên đánh trái đánh phải, khiến táo đỏ đưởng đỏ văng lung tung khắp nơi.
Phó Liễm Tri né trái né phải, nhìn tiểu quỷ kia, "Ta bảo ngươi đi mua đồ cần thiết cho người mất nhiều máu, ai bảo ngươi đi mua cái này?"
Cái đầu to đùng của tiểu quỷ nghiêng sang một bên nhìn họ, rõ oan ức, trong lòng nói: con gái thời nay mất máu quá nhiều đều dùng cái này mà, sao lại mua sai được...
Thượng Thanh mắt không thấy tâm không phiền ôm chồng đồ vật nhét vào trong âm khí của quỷ vương, sau đó ăn một bữa lẩu lớn, rồi lau miệng rời đi.
Y vừa bước chân ra khỏi cửa thì phát hiện chỗ mình ở mấy ngày nay cũng là một trang viên, hơn nữa còn cách nhà cũ của Chu gia không xa. Y tìm phương hướng trở về nhà, còn chưa vào cửa liền thấy Triệu quản gia đứng một bên nháy mắt với y mấy cái, vừa nói: "Thiếu gia tan học trở về rồi? Lão gia đã về nhà, đang đợi ngài đấy."
Thượng Thanh bước vào phòng khách, nhìn thấy giữa phòng có một người đàn ông trung niên mặt đầy uy nghiêm đang ngồi, Chu phu nhân và Viên Viên ngồi bên cạnh yên lặng như gà mổ thóc.
Thấy y tiến vào, người đàn ông trung niên kia trầm giọng hỏi: "Con là Chu Thượng Thanh? Ta là cha của con."
Thượng Thanh đánh giá ông ta một chút, gật đầu, ý muốn bảo: Đã hiểu.
Chu Chính Lương cau mày, "Con thái độ gì đấy? Không có gì muốn nói với ta sao?"
Thượng Thanh suy nghĩ một chút, nói: "Tôi tha thứ cho ông mười mấy năm qua không quan tâm tới mạng sống của tôi? Chuyện không kịp khoét thận của tôi kịp lúc tôi đây cũng cảm thấy rất đáng tiếc? Hi vọng ông sớm ngày đào ra được một đứa con riêng khác?"
Triệu quản gia và Chu phu nhân: ...
Hai người trong lòng thầm nghĩ không phải lát nữa sẽ đánh nhau đi?
Chu Chính Lương sững sờ hơn mười mấy giây mới nhận ra được y đang nói cái gì, tức giận đến mức vỗ mạnh vào bàn một cái: "Nghịch tử! Đúng là lớn lên ở vùng đồng rừng nghèo kém, không có một tí gia giáo nào. Triệu quả gia, lấy gia pháp ra đây cho ta. Trong mắt nó căn bản không có người cha này, không đánh nó vào nề nếp không được!"
Triệu quản gia giật mình thon thót, tình thế quả là khó xử quá. Chu Chính Lương nói ông không dám không nghe, vấn đề là ông cũng tuyệt đối không dám đụng vào vị tiểu thiếu gia thần thông quảng đại này đâu!
Thượng Thanh nở nụ cười, gật đầu nói: "Nói đúng lắm, đánh vào nề nếp mới được, vậy không bằng chúng ta thử xem?"
"Mày!" Chu Chính Lương khiếp sợ, "Mày thế mà muốn đánh tao? Mày là con tao, thế mà muốn đánh lão già này sao?"
Thượng Thanh: "Hết cách rồi, tôi chưa từng làm con ai bao giờ. Đâu giống ông, làm cha nhiều lần như vậy. Ông cũng làm cha Phó Liễm Tri như thế sao?
Nghe đến cái tên Phó Liễm Tri, ánh mắt Chu Chính Lương lóe lên, tâm tình bình tĩnh lại một cách quỷ dị, "Giỏi lắm, trước đây không ai dạy con, không trách con được. Nghe nói bây giờ con đang học ở trường cấp ba Cẩm Hoa? Ngày mai ta đăng ký tạm nghỉ học cho con, ở nhà ngoan ngoãn học lễ nghi trước, miễn cho đi ra ngoài bị người ta chê cười."
Thượng Thanh: "Ông đây là muốn quản thúc tôi?"
Chu Chính Lương bình thản nói: "Sao lại nói là quản thúc chứ, chẳng qua chỉ muốn con học được những thứ nên học rồi mới lại ra ngoài thôi."
Khóe môi Thượng Thanh cong lên, lộ ra răng nanh nhỏ, "Quản thúc tại gia cũng có thể thôi, dùng mối làm ăn ông đang nắm trong tay để đổi, thế nào?"
Chu Chính Lương cau mày, "Con có ý gì?" Chỉ là ông ta vừa dứt lời, điện thoại liền reo lên, sau nhấn nút nhận cuộc gọi thì nghe thấy cấp dưới kinh hãi đến biến sắc báo cáo, "Giám đốc Chu, không xong rồi! Bên phía tập đoàn Tang Du thông tin đến, nói là bọn họ muốn rút vốn khỏi dự án đang hợp tác với chúng ta. Đang yên đang lành sao lại muốn rút vốn? Ngài có nghe được tin tức nào không?"
Chu Chính Lương đột nhiên đứng phắt dậy, "Trước đừng hoảng hốt vội, chờ tôi tới xử lý!" Nhưng đến lúc ông ta cúp điện thoại, lại nhìn thấy đứa con trai đang cười mà như không cười nhìn mình, chợt nhớ tới lời nói vừa rồi, Chu Chính Lương bỗng nhiên chấn động, "Mày..."
Thượng Thanh thổi thổi móng tay, "Ông cũng biết mà, tôi được đạo sĩ nuôi lớn đấy."
Chu Chính Lương trầm mặc, một lát sau mới nói, "Được, chuyện nghỉ học tạm thời không bàn nữa, mày có thể tiếp tục đến trường cấp ba Cẩm Hoa đi học, nhưng chuyện tìm giáo viên dạy lễ nghi vẫn phải làm."
Trong phòng yên tĩnh tới nửa phút, lúc ông ta ngẩng đầu lên, Thượng Thanh vẫn là mặt không cảm xúc nhìn ông ta.
Chu Chính Lương đau đầu mà xoa xoa mi tâm, "Bỏ đi, giáo viên dạy lễ nghĩa khỏi tìm nữa. Con muốn làm thế nào thì làm!"
Câu nói của ông ta vừa dứt, lúc này điện thoại di động lại reo lên, ông ta nhanh chóng bắt điện thoại, liền nghe thấy giọng người cấp dưới vừa nãy, "Lạ quá sếp Chu ơi, bên kia vừa rồi lại truyền tin tới nói tiếp tục đầu tư, lúc trước là bọn họ gửi nhầm thông tin. Đơn hàng lớn đến cả trăm triệu mà lại có thể mắc sai lầm, thực không giống với phong cách làm việc của tập đoàn Tang Du..."
Chu Chính Lương cúp điện thoại, ánh mắt nhìn về phía Thượng Thanh tràn đầy khiếp sợ.
Thượng Thanh thoải mái nỏi, "Xong nha, đàm phán kết thúc, chúng ta tan họp."
Mắt thấy y lười biếng tiến về phòng ngủ, Chu Chính Lương tức giận đến nỗi muốn ném cái điện thoại đi, trừng mắt nhìn Chu phu nhân quát: "Nghịch tử này, uổng công tôi nhọc nhằn khổ sở tìm nó trở về! Sau này em nhớ quản nó cho tốt đấy!"
Chu phu nhân rụt cổ một cái, bà nào dám nói a...
Bạn đang đọc bộ truyện Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn, truyện Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn , đọc truyện Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn full , Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn full , Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn chương mới