Hai người chạy xe về hướng đông, nếu muốn tới gần cầu vượt thì phải đi qua hơn phân nửa nội thành. Khu đô thị phía tây là khu mới nên khi thành lập khu an toàn nơi đó được chọn đầu tiên. Phía đông khu đô thị còn gặp thảm họa nghiêm trọng nên bị bỏ hoang. Để biết bạn có đang ở phạm vi của vùng an toàn không thực ra rất dễ. Về cơ bản đường xá trong khu an toàn đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, đương nhiên không thể bằng trước mạt thế, nhưng sẽ không có thi thể hoặc đồ vật cồng kềnh nào bị vứt trên đường. Tất cả những đồ có thể sử dụng được đều được khu an toàn lấy về để tái chế. Nhưng bên ngoài khu vực an toàn lại giống như địa ngục trần gian, những ngôi nhà sập, xe cộ bị vứt bỏ, xác động vật, xác người nằm la liệt khắp mọi nơi, tỏa ra một mùi kinh tởm. Thu Ngữ thờ ơ nhìn cảnh tượng kinh hãi ngoài cửa sổ, không phải nàng không sợ, mà là từ mấy tháng trước đến nay, đã trải qua quá nhiều, nhìn thấy quá nhiều, lúc đầu còn buồn nôn, không dám nhìn thẳng hiện thực tàn khốc này. Tuy nhiên, bây giờ nàng cũng như không thấy, không phải nàng máu lạnh, chỉ là trong lòng nàng thầm cầu mong cho họ có thể hạnh phúc hơn ở kiếp sau. Trước đây hai người không tin thần linh, nhưng bây giờ lại bắt đầu tin tưởng, trong lòng có kỳ vọng, con người mới có thể có động lực để sống một cách thoải mái hơn. Bên ngoài khu vực an toàn, do đường xá chưa được vệ sinh kỹ càng nên đi lại rất khó khăn. Lúc đầu có nhiều động vật đột biến tấn công con người, hoặc giữa đường gặp cướp bị giết. Xe cộ bị bỏ lại trên đường rất nhiều, gây cản trở lưu thông. Ân Diệc cố hết sức tìm đường muốn tránh thật xa khu vực an toàn. Nếu vận dụng hệ thống để tái chế một số thứ trong một khu vực rộng lớn mà ở quá gần khu an toàn sẽ rất dễ bị phát hiện. Chỉ sợ là hôm nay không thể đến được địa điểm đã định. “Thu Thu, chúng ta hãy tìm một nơi ở gần đây để nghỉ ngơi. Quanh đây cũng có thể thu về không ít đồ vật, chúng ta thuận tiện tìm xem có đồ ăn hay không.”
Họ phải tìm một nơi để ở. Chiếc xe này chỉ là một chiếc xe bình thường. Nhiệt độ về đêm xuống đến âm 30 độ, có thể khiến người ta chết cóng. “Gần đây có một trung tâm mua sắm có bãi đậu xe. Em vẫn còn nhớ rõ là trước đây chúng ta đã từng đi qua đó tìm vật tư. Bây giờ chúng ta hãy đến đó đi.” Thu Ngữ cũng nông nóng thu thập vật tư. Hiện tại bọn họ cái gì cũng thiếu. “Được rồi, chúng ta qua đó trước đi, thời tiết này chúng ta không thể ở bên ngoài được.” Hiện tại thời tiết thật bất thường, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm có thể lên tới bốn năm chục độ, ban ngày hơn hai mươi độ, nhưng đến đêm liền âm 30 độ. Khi đến siêu thị mà Thu Ngữ nhắc tới, do trận động đất trước đó, mặt đất bị nứt ra và phồng lên, hàng trăm chiếc xe nằm rải rác trong bãi đỗ xe bên cạnh, nhiều chiếc đã bị biến dạng. Tất nhiên, những chiếc còn tốt đã bị những tổ đội trong khu an toàn tới tìm vật tư lấy đi rồi, những chiếc còn lại đều hết xăng, hỏng hóc, thậm chí còn có xác chết ở bên trong. Sau khi lượn qua mấy vòng, Ân Diệc cuối cùng cũng tìm được một lối vào có vẻ an toàn liền đánh xe đến. Thu Ngữ đem quần áo trong xe mặc hết lên người, nhét một ít vật tư còn lại vào balo. Bên ngoài khoác một chiếc áo mưa màu đen lớn, mỗi người nhét một con mèo trong lòng ngực, một hơi chạy tới bên trong, không rảnh lo dưới chân có những gì. Dù sao chạy hơn hai mươi mét dưới trời mưa, khi vào đến bên trong tòa nhà giày, vớ và quần của họ đã sớm ướt đẫm, nhưng cũng không còn cách nào khác. Mặc Mặc và Thỏ một thân khô ráo từ trong lòng hai người nhảy ra, bắt đầu ngửi khắp nơi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!