Tiểu bạch hổ nhìn Lý Phàm, trong đôi mắt hổ linh động tràn đầy sự sợ hãi. Trời ạ, không biết đã gặp phải đại ma vương nào? Đây là nhân vật khủng bố gì vậy? Dưới ngòi bút của hắn, ba con chim thần đã siêu việt Động Hư Cảnh lại có thể trực tiếp bị hắn… Vẽ vào bên trong bức tranh? Chuyện này… Dọa chết hổ rồi! Không, chắc chắn tiếp theo hắn sẽ vẽ nàng rồi… Không, không, Bạch Tiểu Tình không muốn, không muốn biến mất… Không muốn bị vẽ vào bên trong bức tranh kia… Hu hu hu Phải làm sao bây giờ… Dưới ánh mắt hoảng sợ của nàng, chợt nhớ đến một chuyện, nghe nói con người đều thích mèo…
nàng lấy hết can đảm, nhìn về phía con người khủng bố kia, phát ra âm thanh xấu hổ nhất trong đời của nàng. “Meo meo, meo meo. Meowww” Sau khi Lý Phàm nghe thấy tiếng mèo kêu phát ra, lập tức dừng bút, mỉm cười nói: “Bố cục đã đầy đủ rồi, nhiều hơn nữa thì có vẻ không ổn, trong bức tranh này cũng không có vị trí của ngươi rồi.” Hắn quay đầu lại, đã thấy ba con chim ưng to lớn kia biến mất rồi. Lý Phàm không khỏi cảm thấy hơi nghi hoặc, làm sao lại bay mất nhỉ… Có điều, bé mèo con vẫn còn đang ở đây. Hắn cất bức tranh, đi đến bên cạnh con mèo nhỏ, ngồi xổm xuống. Bạch Tiểu Tình nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của người thanh niên này, khóe miệng của hắn lại mỉm cười ấm áp như vậy, thế nhưng, trong lòng của nàng lại vô cùng sợ hãi, không thể làm gì khác hơn đành kêu tiếp: “Meo meo, meo meo meo~”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!