" Khi muội rơi xuống vách đá, ta cứ ngỡ cả đời này sẽ không gặp lại muội nữa..."
Băng Tâm bèn nở nụ cười, gấp sách lại, hai tay nàng nhẹ nhàng đặt lên gương mặt hắn:" Lúc đó, muội cũng nghĩ là đã chết. Nhưng khi sắp chạm đất, có một người đã lao ra đỡ muội."
" Bản thân muội lúc đó không biết đi về đâu, trong lúc đang ngồi dười gốc cây bật khóc. Có một kẻ lạ mặt đã giúp đỡ muội, nuôi nấng muội được như bây giờ..."
Băng Tâm khựng một chút rồi nói tiếp.
" Thế nhưng không hiểu sao, người đó đột nhiên biến mất, không để lại tung tích gì cả. Muội trên đường đi tìm hắn thì bị tên khốn đó gạt, bắt nhốt ở trong hang..."
Tuyết Băng Tâm vừa dứt câu đã ôm chầm lấy Mặc Ảnh, nước mắt đầm đìa
" Cũng may nhờ huynh đến cứu ta..."
Băng Tâm...
Ta đã để muội chịu khổ nhiều rồi.
Cả đời này, ta mãi sẽ không rời xa muội. Không bao giờ!
Hắn nhìn Băng Tâm một hồi lại nhớ đến tên đồ đệ ngỗ nghịch năm xưa. Bản thân hắn cũng nghĩ sẽ bảo vệ Dạ Nguyệt mãi mãi, bù đắp những thiếu sót tình cảm mà gia đình cô bé mất đi...
Thế nhưng...
Khi nàng xuất hiện, ta không còn suy nghĩ đến kẻ khác nữa, Băng Tâm...
Xin lỗi con...
Nguyệt Nhi...
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!