Nhưng lại làm cho Chử Lâm một chút có loại cảm giác rợn cả tóc gáy.
Ta nghĩ?
Ngươi còn có thể nghĩ sao?
Cho dù Chử Lâm không phải là chuyên gia phương diện trí tuệ nhân tạo, cũng có thể hiểu hai chữ này đại biểu cho hàm nghĩa gì, huống chi, Khế Vũ không chỉ trả lời vấn đề của hắn, còn tiến thêm một bước, thậm chí có thể tự mình giải thích.
Chử Lâm không nhịn được muốn tiếp tục hỏi chút gì.
- Ngươi nói, ngươi nghĩ? Chẳng lẽ ngươi có linh trí sao?
- Đương nhiên.
Khế Vũ quay đầu, dùng ánh mắt màu hồng kia liếc mắt nhìn hắn, thậm chí Chử Lâm có thể từ trong động tác này, cảm nhận được cảm xúc “Người này thật kỳ quái, nhìn một chút”.
Sau đó Khế Vũ tiếp tục âm thanh người máy của hắn nói.
- Ta là trí tuệ nhân tạo cấp II, có thể tính là sinh mệnh sơ cấp, giống như ngươi vẫn chỉ là người bình thường trong số người bình thường, trí thông minh chắc cũng không hơn ta.